Mọi chuyện diễn ra nhanh chóng, chỉ trong chớp mắt, khiến người ta không phản ứng kịp.
Lâm Phàm xuất một bộ tổ hợp quyền, lấy thế lôi đình, đùng đùng như hạt mưa rơi xuống người "Thánh".
Tiếng kêu thê thảm từ "Thánh" vang lên như dã thú.
"Kiệt" được Lâm Phàm cho một cước Chân Áo Nghĩa Hủy Diệt Chi Cước phát ra uy lực vô cùng, tiềm lực vào đúng lúc này trở nên điên cuồng.
Trên trời dưới đất, mình ta vô địch.
Thời khắc này, "Kiệt" cảm giác một quyền của mình có thể đánh bay "Thánh" đi rất xa.
- Làm càn.
Thần sắc Vưu cứng lại, ánh mắt lưu chuyển, vừa nãy mới chỉ dại ra một chút, không nghĩ rằng lại xảy ra biến cố như vậy.
- Lão già, ngăn cản hắn, còn Thánh giao cho ta.
Thân hình Lâm Phàm như rồng, hèn mọn đánh lén, bây giờ hỏa lực chủ yếu chính là "Kiệt".
"Kiệt" mặc dù không phải đối thủ của "Thánh" nhưng sau khi được Chân Áo Nghĩa Hủy Diệt Chi Cước bổ trợ, sức mạnh được bạo phát đến cực hạn.
Bây giờ, bộ ngực "Thánh" bị nổ tung không biết bao nhiêu lần, tan vỡ đến cực hạn, có thể kiên trì đến hiện tại đều do thực lực tự thân đang chống đỡ.
- Kiệt, ngươi đây là đi tìm chết, thân là Cổ Tộc Chí Cao, vậy còn dám trợ giúp đám sinh linh như những con kiến hôi này.
Thánh tức giận rít gào, mặt mũi dữ tợn đến nhăn nhó.
Hắn cảm giác ngực của mình như bị con gì gặm nhấm, đau đớn truyền thẳng vào lòng, thậm chí ảnh hưởng đến sự vận chuyển pháp lực.
- Khá lắm, quả nhiên không nhìn lầm ngươi.
Nam Vô Thánh Đế hô to một tiếng, vốn cho rằng lần này là bi kịch, lại không ngờ sự tình có thể chuyển biến, hắn thật không nghĩ tới.
Lâm Phàm đi khắp xung quanh "Thánh" như linh xà vậy, vặn vẹo quấn quanh rồi trực tiếp tránh mở tất cả công kích, sau đó quay đầu hỏi.
- Chào tiểu tử, xin gọi tiểu gia là Đại Đế, ngươi là ai a?
Hiện tại Lâm Phàm có một tâm nguyện duy nhất, chính là giữ "Thánh" lại, yêu cầu này không có chút nào quá đáng.
Nhưng nhìn tình huống trước mắt, "Thánh" có thể kiên trì một quãng thời gian, còn việc kiên trì bao lâu thì phải xem bản lãnh của chính hắn.
Nam Vô Thánh Đế biến sắc, lộ vẻ tức giận, bản thân mình liều sống liều chết hao tổn tất cả giúp người, khi quay đầu lại, thậm chí ngay cả chính mình là ai hắn cũng không biết.
- Huyền Hoàng Giới, những việc ngươi làm với ta, chẳng lẽ không nhớ hay sao?
Nam Vô Thánh Đế nói.
- Huyền Hoàng Giới? Ta đã làm gì ngươi sao? Cái gì a, ngươi đừng vu oan hãm hại người khác, Bản Đế vẫn luôn là người rất có nguyên tắc, chắc chắn ngươi nhận lầm người rồi.
Lâm Phàm đương nhiên không thừa nhận, khi ở Huyền Hoàng Giới, đã chơi đùa Huyền Hoàng Giới sắp hỏng rồi.
Nhưng, Lâm Phàm đột nhiên nghĩ tới.
- Ngươi là Nam Vô Thánh Đế.
Ở hạ giới, bị mình đùa bỡn thảm nhất có ba người.
Một người là Nam Vô Thánh Đế, một người là Nữ Đế, mà trong đó, người có cừu hận lớn nhất với mình chính là Thất Thánh lão tổ.
Nhưng Thất Thánh lão tổ này cũng không biết chết ở nơi nào, từ khi đi tới Cổ Thánh Giới chưa từng gặp lại hắn.
- Không sai, chính là bản Đế, nhưng bản Đế cũng không phải hạng người tính toán chi li, bây giờ....
Nam Vô Thánh Đế vung tay áo, nói những thứ đại nghĩa lẫm nhiên gì đó, nhưng lại phát hiện tiểu tử này căn bản không nghe hắn nói.
- Phi Thiên!
Xèo!
Hư không rung động, Lâm Phàm ra đòn trước, đánh ra trăm nghìn quyền, hư không đều là quyền ảnh của Lâm Phàm, những quyền ảnh này gào thét cuốn lên từng đợt bão táp.
- Muốn chết?!
Thánh chưa bao giờ chật vật giống hôm nay, hoàn toàn nổ tung.
Một khí vẩn đục phụt lên, khí vẩn đục này xoay tròn trên đỉnh đầu "Thánh".
- Cổ Thánh Chí Cao, chân thân giáng lâm.
"Thánh" khi xuất thủ không giống người thường, không ngừng cô đọng khí vẩn đục, ngưng tụ thành một quả trứng khổng lồ, quả trứng khổng lồ này đột nhiên vỡ ra, một vị khổng lồ hung uy tuyệt thế chống đỡ Thiên Địa.
- Chết đi!
Thánh rít gào một tiếng, ép hai tay lại tạo ra một luồng khí thế mạnh mẻ, lấy bản thân làm trung tâm, khuếch tán ra một cỗ áp lực cường đại, trực tiếp đẩy lui Lâm Phàm và "Kiệt".
Mà vị khổng lồ tuyệt thế này gào thét liên tục, hai tay đen kịt như núi cao, che kín bầu trời, toàn bộ thế giới như nằm trong lòng bàn tay người khổng lồ.
- A!
Trong chớp mắt, khuôn mặt "Thánh" thay đổi vặn vẹo, "Phi Thiên" không biết từ khi nào đã thẩm thấu tầng tầng hư không, hai chân "Thánh" đang mở rộng, lập tức nắm lấy cơ hội này, phóng thẳng lên trời.
Đỉnh bén nhọn kia hiện ra từng trận phong mang theo ánh sáng.
- Long Huyền, chúng ta lại lần nữa chọc nở ra một đóa hoa cúc xinh đẹp rồi.
- Ha ha, mặt trời chiều ngã về tây, hoa cúc nở rộ, huyết hoa bay tán loạn.
- Tịch Quang, chúng ta liên thủ một lần nữa đi.
Long Huyền nắm tay Tịch Quang, hai người đứng đối diện nhau, nở nụ cười bay về tận cùng chân trời.
- Thiêu đốt!
Bây giờ, tuy không phải rất giàu có, nhưng một lần thiêu đốt tiêu hao một lượng Thánh Dương Đan đếm không xuể cũng phải lên tới năm trăm triệu.
Đối mặt với Cổ Tộc Chí Cao, Lâm Phàm không dám khinh thường, cho dù hiện tại "Thánh" bị mình đánh tan vỡ, nhưng Lâm Phàm không dám làm càn.
Ầm!
Thiêu đốt hoàn toàn năm trăm triệu Thánh Dương Đan, Phi Thiên cuồng bạo, sức mạnh cuồng bạo bao phủ thiên địa.
Còn đối với "Thánh", địa phương bí ẩn kia phảng phất như bị người nào đó nhòm ngó, cái cảm giác này hết sức không ổn.
Trong chớp mắt, Phi Thiên biến mất.
Khuôn mặt "Thánh" thay đổi cực kỳ khó coi, pháp lực vận chuyển như muốn chống lại, nhưng cảm giác đau đớn cũng đã dâng lên trong lòng.
Người khổng lồ phiêu phù trên đỉnh đầu đột nhiên run lên, dường như bởi vì "Thánh" thất lợi mà muốn tiêu tan.
- Đáng ghét, thật sự quá đáng ghét.
Thánh nổi giận, hai tay chụp vào phía sau, đôi mắt như sắp phun lửa, nhìn Lâm Phàm.
Mà "Kiệt" lúc này bắt được cơ hội, một quyền dường như phá diệt thiên địa đánh về phía "Thánh".
Ầm!
Thân thể "Thánh" đột nhiên run lên, đối mặt với một quyền điên cuồng của "Kiệt", một quyền bao hàm sức mạnh hủy thiên diệt địa.
Phốc!
- Cơ hội tốt.
Thân thể "Thánh" bay đi, một ngụm máu tươi phun ra ngoài, trong lòng Lâm Phàm mừng rỡ, động một cái, bùng nổ ra một cỗ lực lượng cường đại.
- Ngô Đồng Thần Thụ.
Ngàn vạn cành cây che kín bầu trời từ trong hư không thẩm thấu ra, vặn vặn vẹo vẹo, dường như có linh tính, muốn quấn quanh "Thánh".
- Thánh....
Vưu nhìn thấy tình cảnh trước mắt, sắc mặt đại biến, sức mạnh to lớn chợt bộc phát, nhìn kẻ cầm đầu càng trở nên tức giận.
- Chết cho ta.
"Vưu" đánh bay Phong Khinh Tử, chỉ tay điểm về phía Lâm Phàm, sức mạnh to lớn như núi lửa bạo phát, hư không rung động.
- Lão già, ngươi làm gì vậy? Có thể để ý một chút hay không?
Lâm Phàm đặt tâm tư trên người "Thánh", nhưng trong nháy mắt cảm giác được một cổ sức mạnh vô cùng lớn khóa chặt chính mình, sợ hãi khiến nội tâm hắn run lên.
Ầm!
Sức mạnh to lớn hoàn toàn xuyên qua Lâm Phàm.
- Đồ nhi ngoan, chống đỡ đi.
Phong Khinh Tử trong khoảng thời gian ngắn bất cẩn bị Vưu nắm lấy cơ hội ra tay, đương nhiên không thể nhịn được nữa.
- Hô!
Lâm Phàm chuyển đổi Thiên Địa Dung Lô, chỉ tay kia với thực lực Lâm Phàm bây giờ, không còn cách nào chống được, chỉ có thể trốn vào Thiên Địa Dung Lô để tị nạn.
- Lão già, để ý một chút, đừng tiếp tục để Vưu có cơ hội xuất thủ, hôm nay phải trấn áp hoàn toàn tên "Thánh" này.
Lâm Phàm rít gào một tiếng, thế tất yếu này hoàn toàn trấn áp "Thánh".