Huyền Kiếm Các bây giờ ở Huyền Hoàng Giới là tồn tại không ai dám trêu vào.
Trong năm năm này, từng có một số tông môn không có mắt, trêu ghẹp nữ tử Huyền Kiếm Các, cho rằng các nàng dễ bị ức hiếp, nhưng sau đó, những tông môn ấy đều biến mất một cách kỳ bí.
Phảng phất như chưa từng xuất hiện.
Sau đó, có người phát hiện, tông chủ và những vị trưởng lão trong các tông môn này đều ở trong một vùng mỏ, từng người mặt mũi màu xám tro, đang đào mỏ.
Về sau hỏi ra mới biết, bọn họ bị bắt tới đây, làm cu li.
Từ đó về sau, tất cả mọi người đều biết, Huyền Kiếm Các không hề đơn giản.
Còn đối với những người hiểu biết, điều này đương nhiên không đơn giản.
Tông chủ Huyền Kiếm Các đương thời, Huyền Vân Tiên đồng thời là vợ Lâm Phàm, mà Lâm Phàm là ai? Đây chính là nhân vật đệ nhất biến thái của Huyền Hoàng Giới.
Đệ tử dưới chướng ai nấy đều biến thái đến cực điểm, Thánh tông, Cửu Tiêu Tông có quan hệ không bình thường với Lâm Phàm.
Muốn động đến Huyền Kiếm Các, phải xem mình có bản lãnh này hay không.
Bây giờ, Huyền Kiếm Các phồn vinh hưng thịnh, có đến mấy vạn đệ tử, xem như tông lớn một phương.
Lúc này, hư không đột nhiên rung động.
Xuất hiện một đám người.
- Là ai?
Sắc mặt đệ tử trông coi Huyền Kiếm Các ngưng lại, toàn bộ tinh thần đều cảnh giác đề phòng, không thông báo trước một tiếng đã mạnh mẽ xông vào, chẳng lẽ có kẻ địch đến phạm.
Huyền Kiếm Các giờ đã sớm vượt xa quá khứ, đệ tử dưới trướng đều lấy tông môn làm vinh hạnh.
Lâm Phàm mang theo mọi người, lạnh nhạt đứng nơi đó.
- Tông chủ các người có ở đây không?
Lâm Phàm bây giờ đang rất kích động, lát nữa được gặp lại vợ mình.
Một lần chia ly này, thoáng cái đã năm năm, để nàng một mình trông coi tông môn, bản thân hắn cảm thấy, mình đã mang tội lớn.
Đúng lúc này, Huyền Kiếm Các vang lên hồi chuông cảnh báo.
Các nàng phát hiện kẻ địch xâm phạm có khí tức cũng rất mạnh mẽ.
Ào ào ào!
Trong nháy mắt, rất nhiều đệ tử xông tới.
Trong đó, có một cô gái, tay cầm trường kiếm, phong thái trác việt, nếu so sánh với những đồ đệ này của mình, cũng không kém bao nhiêu.
- Đại sư tỷ.
- Đại sư tỷ.
Đệ tử Huyền Kiếm Các nhìn người nọ, từng người đều cung kính nói.
- Các ngươi là ai? Vì sao lại đến Huyền Kiếm Các?
Cô gái tầm khoảng hai mươi tám tuổi, gương mặt mang theo vẻ đề phòng.
- Thiến Ảnh sư muội, không cần căng thẳng.
Lúc này, Trương Nhị Cẩu lên tiếng.
- Nhị Cẩu sư huynh.
Thiến Ảnh nhìn thấy Trương Nhị Cẩu, nội tâm dần buông lỏng, buông xuống cảnh giác.
- Nhị Cẩu sư huynh, lần này tới có chuyện gì không?
Trương Nhị Cẩu đã tới Huyền Kiếm Các mấy lần, mỗi lần tới đây đều trợ uy cho Huyền Kiếm Các.
Bởi vậy một số đệ tử Huyền Kiếm Các biết rất rõ Trương Nhị Cẩu.
- Vân Tiên có ở đây không?
Lâm Phàm mở miệng hỏi.
Thiến Ảnh nghe nói như thế, sắc mặt lạnh lẽo.
- Ngươi là ai, tên của tông chủ để cho ngươi gọi như thế sao?
Thiến Ảnh chưa nói hết đã bị Nhị Cẩu bịt miệng.
- Tông chủ, vị này là Thiến Ảnh sư muội, là đệ tử thân truyền của sư nương, có thể không biết ngài.
Trương Nhị Cẩu nói.
Thiến Ảnh ban đầu có chút tức giận với cử chỉ của Nhị Cẩu, nhưng trong chớp mắt sắc mặt ngưng lại, con mắt mở lớn nhìn Lâm Phàm.
Nàng thân là đệ tử thân truyền của Huyền Vân Tiên, đương nhiên biết sư phó mình đã có phu quân, hơn nữa đã rời khỏi nơi này, nàng thường xuyên nhìn thấy sư phụ một mình ngẩn ngơ nhìn vật nhớ người, một lần ngẩn người là mất một ngày.
- Hả, đệ tử thân truyền của Vân Tiên, cũng không tồi.
Lâm Phàm không ngờ Huyền Vân Tiên đã tìm được đệ tử thân truyền cho mình.
- Ngươi... Ngươi là... Lâm Tông chủ.
Thiến Ảnh khiếp sợ hỏi.
Lâm Phàm gật đầu, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười.
- Sư phụ, sư phụ....
Trong chớp mắt, Thiến Ảnh hóa thành vệt sáng như cầu vồng, bay về hướng hậu viện, vẻ mặt kích động.
Lâm Phàm nhìn cầu vồng nơi xa, khóe miệng lộ ra nụ cười, sau đó có chút mong đợi, nhìn bốn phía.
Dựa theo lẽ thường, lúc này người nên xuất hiện đầu tiên hẳn phải là nhi tử của ta chứ, bây giờ nó đang ở đâu rồi?
Đệ tử Huyền Kiếm Các nhìn Lâm Phàm, bắt đầu xì xào bàn tán.
- Người kia là ai? Sao gọi tên tông chủ thân mật như vậy?
- Ta cũng không biết, không bằng hỏi các sư tỷ một chút.
Một số đệ tử không biết lai lịch Lâm Phàm, nhỏ giọng dò hỏi mấy sư tỷ bên cạnh.
Nhưng các nàng lại phát hiện các sư tỷ, ai nấy đều rất kích động.
- Sư tỷ, hắn là ai vậy?
Các sư tỷ dường như có rất nhiều chuyện muốn nói.
- Đó là cường giả số một Huyền Hoàng Giới, phu quân của tông chủ đó, không nghĩ rằng bây giờ đã quay về, tông chủ ngày nhớ đêm mong, cuối cùng cũng không cần nhìn vật nhớ người nữa.
- Hả! Phu quân của tông chủ....
....
Hậu viện.
- Sư phụ, sư phụ....
Bóng dáng Thiến Ảnh nhanh chóng xuất hiện, như sử dụng hết tất cả khí lực.
- Ảnh nhi, có chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?
Trong đình, có một bóng người, phong thái trác việt, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, nhất cử nhất động đều đẹp như tranh vẽ.
- Sư phụ, hắn đã trở về....
Thiến Ảnh kích động nói, trong khoảng thời gian ngắn, nói không được rõ ràng.
- Ai đã trở về? Nói chuyện cẩn thận, ngươi đang nói chuyện với ta đó, ngươi hoang mang cái gì?
Huyền Vân Tiên thấy đồ nhi mình rất lâu rồi không có kích động như vậy, ngược lại có chút tò mò.
- Lâm... Lâm....
Trong chớp mắt, thân thể Huyền Vân Tiên khẽ run lên, sau đó khuôn mặt tinh xảo ngước lên nhìn phương xa, một cơn gió nhẹ thổi qua, trong lan đình đã không thấy hình bóng của nàng.
- Phàm....
- Ồ, sư phụ đi đâu rồi?
Thiến Ảnh vừa dứt lời, thì phát hiện sư phụ đã sớm không thấy nữa.
Lâm Phàm đứng nơi đó, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười yếu ớt, hắn đã cảm thấy hơi thở quen thuộc kia.
Gió nhẹ thổi qua.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Phàm.
Hai người đứng đối diện nhau, toàn bộ thời gian như dừng lại.
- Sắp xảy ra một màn cảm động nha.
Chỉ Kiều nhìn cảnh trước mắt, không khỏi lau khóe mắt, rồi nói.
Tuy sư phụ và sư nương đều không nói gì, nhưng ngàn vạn ngôn ngữ đều biểu đạt trong ánh mắt kia.
Các đệ tử Huyền Kiếm Các nín thở, các nàng cũng cảm giác được, không khí hiện trường đang dần ấm áp lên.
Các nàng biết, năm năm không gặp, đương nhiên có nhiều chuyện muốn nói.
Đối với các nàng mà nói, dù không có cảm giác này, nhưng cảnh tượng trước mắt, thật khiến người ta ước ao.
Huyền Vân Tiên nhìn Lâm Phàm, mặt mũi quen thuộc kia, cái người mà mình ngày nhớ đêm mong kia, bây giờ đang đứng trước mặt, hai con mắt không khỏi đỏ lên.
Huyền Vân Tiên có nhiều chuyện muốn nói, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, không biết làm sao để mở chuyện.
- Phu quân.
Một tiếng gọi này của nàng bao hàm ngàn vạn nhớ nhung, nỗi nhớ nhung trong năm năm đều trong một tiếng "Phu quân" này.
Lâm Phàm bước lên một bước.
Nội tâm các đệ tử xung quanh đều bởi vì một bước của Lâm Phàm mà bắt đầu run rẩy.
Các nàng biết, một màn tình cảm sắp xảy ra.
- Vợ!
Lâm Phàm hưng phấn đi tới trước mặt Huyền Vân Tiên, vác nàng lên vai, chạy như bay về phía hậu viện.
- A! Phu quân mau buông ta xuống, các đệ tử đều đang nhìn mà.
- Sợ cái gì, nhìn thì nhìn, chúng ta tìm một nơi bí mật, hàn huyên một chút.
Lâm Phàm cười lớn nói.
Nằm trên bả vai Lâm Phàm, sắc mặt Huyền Vân Tiên hơi đỏ lên.