Một ông già ngồi ngay ngắn ở đó, bốn phương tám hướng đều là những thứ màu vàng, những văn tự vặn vẹo thần bí, đám văn tự này tản ra lực lượng phật tính vô biên, đồng thời trên đỉnh đầu của lão giả cũng bao phủ một màn ánh sáng, màn ánh sáng này giống như một cái ô tám sừng bao phủ lão, trấn áp lão triệt để tại nơi này.
A!
Ông lão gào thét liên tục, muốn phá mở phong ấn, ra ngoài giết chết tiểu tử này, nhưng vừa mới động đậy, một đạo phật lực vô thượng trấn áp, trực tiếp áp chế lão lại.
Lão phẫn nộ muốn thổ huyết nhưng vừa rồi đã tổn thất nhiều tinh huyết như vậy, nếu như bây giờ lại phun thì xong đời luôn rồi.
- Tên vô sỉ nhà ngươi, dám hãm hại bản tổ mất mấy vạn năm pháp lực, ngươi… tên súc sinh này.
Ma Tổ phẫn nộ phun một tràng chửi rủa.
Lâm Phàm giờ đang nhàn nhã đứng đó nhìn ngọn núi bị phong ấn, khóe miệng lộ ra nụ cười xán lạn.
- Không cần nôn nóng như vậy, chúng ta từ từ nói chuyện, ta đã nói không cần rồi nhưng ngươi lại cứ nhất định phải cho ta uống đan dược, ngươi nói việc này trách ai?
Lâm Phàm cười nói.
Vô Dục Ma Tổ nổi giận, hắn hung uy cái thế, từng khống chế thiên địa, chưa bao giờ bị lừa dối, lửa giận trong lòng hắn hiện giờ nếu như bộc phát, có thể đốt cháy cả thiên địa a.
Nhưng giờ đang bị phong ấn, hắn không có cách nào.
- Được, hôm nay cho dù bản tổ phải tiêu hao bản nguyên nhiều hơn, cũng phải trấn áp triệt để nhà ngươi.
Ma Tổ nổi giận, tức giận ngất trời, trong chớp mắt, ngọn núi phong ấn đột nhiên chấn động.
Một luồng Ma khí cao vút phóng lên trời, một con ma chưởng cự long từ lòng đất bay ra ngoài, trên thân cự long ma chưởng ám đầy tử khí âm u, nó vừa chạm vào hư không, hư không lập tức bị nghiền nát.
Trong lòng Lâm Phàm kinh hãi, bắt đầu chửi mẹ nó, hắn không ngờ Vô Dục Ma Tổ thật sự muốn giết mình, thậm chí không tiếc tiêu hao bản mệnh tinh nguyên, truyền sức mạnh ra ngoài.
Cho dù chỉ mới dùng một chút lực lượng, nhưng đối với Lâm Phàm, nó giống như núi nặng nề đè chết người, lực lượng trấn áp điên cuồng cuốn tới, khiến người ta không có bất kỳ phản kháng nào.
- Giun dế, ngươi phải trá giá thật đắt cho hành vi của mình.
Vô Dục Ma Tổ ra tay, thanh thế phi phàm, khí tức hủy diệt bay thẳng đến nghiền ép Lâm Phàm.
Ngứa trứng!
Đùa à, chuyện này cần gì phải xoắn, ca có vô số thủ đoạn bảo mệnh mà, hừ hừ.
Lâm Phàm gọi Thiên Địa Dung Lô ra sau khi nhìn ma thủ từ trên trời giáng xuống, chậm rãi bò vào Thiên Địa Dung Lô.
- Lão nhân gia, ngài cứ từ từ đập, ta vẫn chờ đây.
Lâm Phàm hô to, sau đó đóng nắp lại, núp trong Thiên Địa Dung Lô.
Ầm ầm!
Một trận âm thanh cuồng bạo vang lên, thiên địa rúng động.
Lâm Phàm đang bên trong Thiên Địa Dung Lô, nhất thời cảm nhận được một rung động kinh người, cả người lắc lư kịch liệt như dời sông lấp biển, suýt chút nữa phun ra một ngụm nước.
Cái quái gì mà cường hãn như vậy.
Sức mạnh một chưởng này không giống bình thường, hoàn toàn vượt qua một đòn toàn lực của Kim tiên, làm Thiên Địa Dung Lô ầm ầm nổ vang, thật hết sức biến thái a, nhưng như thế cũng có tác dụng chó gì.
Sức mạnh lớn hơn nữa cũng vô dụng, ta đây chính là Thiên Địa Dung Lô, không phải loại hàng giá rẻ lề đường có thể so sánh.
Cường giả thì sao, đập nữa đập mãi cũng không xi nhê đâu, hừ hừ.
Vô Dục Ma Tổ tàn nhẫn hạ sát thủ, không tiếc tiêu hao bản nguyên cũng phải giết tên giun dế ghê tởm bên ngoài, tuy bị phong ấn nhưng sức mạnh thẩm thấu ra cũng đủ để hủy diệt tất cả, cho dù Kim tiên cũng không cách nào chống đỡ nổi.
- Ma Tổ, ngươi còn muốn đập nữa không?
Lâm Phàm mở nắp lò ra hô lên.
Nội tâm Ma Tổ đang ung dung, nhưng khi nghe được âm thanh này lập tức ngưng trọng, mặt lộ vẻ không dám tin.
- Làm sao có khả năng, ngươi...
Ma Tổ trợn tròn mắt, hắn không ngờ sự việc sẽ biến thành thế này.
- Ngươi cái gì mà ngươi, chỉ với chút khả năng này mà còn muốn đập chết ta, ngươi định hù ai vậy?
Lâm Phàm từ Thiên Địa Dung Lô đi ra.
Khi nhìn thấy tình huống trước mắt, hắn cũng bị doạ cho tím tái, xíu nữa thì té đái.
Trong vòng ngàn dặm, mặt đất như bị hãm sâu xuống, quả thực vô cùng khủng bố.
Ma Tổ này không bình thường, thật sự rất không bình thường, nếu không phải mình tính toán thận trọng, chắc bị y đập chết rồi.
Ma Tổ ngây ngẩn, hắn không nghĩ tới mình gặp phải kẻ khó ăn như vậy, thật sự vượt quá sức tưởng tượng của hắn.
- Ngươi có bảo bối gì, sao có có thể chống đỡ được công kích của bản tổ.
Vô Dục Ma Tổ kinh hãi, hắn chưa từng nhìn thấy Thiên Địa Dung Lô, thậm chí còn không cách nào nhìn thấu được nó rốt cuộc là bảo bối gì.
Có thể đỡ được một chưởng của mình, cái này là bảo bối gì a?
Cho dù tuyệt phẩm Tiên khí cũng không thể chịu được một chưởng này, nhưng bảo bối của tên giun dế này lại có thể.
Đáng trách, thật đáng giận a.
Đặc biệt, tên chó chết này còn rêu rao trước mặt mình, sao Ma Tổ hắn có thể chịu được chứ.
- Này, Ma Tổ, ngươi còn đến nữa hay không? Không đến nữa, ta đi à nha.
- Hôm nay thật sự vẫn phải cảm tạ ngươi, nếu không phải ngươi rộng lượng, ta cũng không có khả năng có được cơ duyên bực này a. Cuộc sống này nhất định phải dùng trí nhiều hơn một chút, biết chưa, nếu không, sẽ không có thành công đâu. Mà ngươi bị phong ấn lâu như vậy rồi nên có thể thông cảm, dù sao, chỉ số thông minh của ngươi không cao, không chết thì cũng coi như phúc khí của ngươi rồi, trách ai bây giờ, trách mình ngu...
Lâm Phàm nhảm hết câu này đến câu khác, cố gắng kích động đối phương, còn Vô Dục Ma Tổ tức gần như phát điên rồi.
Tiếng rống giận dữ, tiếng mắng chửi, tiếng chửi rủa ác độc bạo phát ra từ ngọn núi bị phong ấn.
Vô Dục Ma Tổ không thể nào nhịn được nữa, bản thân mình là tuyệt thế Ma Tổ mà lại bị một tên tiểu bối chửi rủa, thử hỏi mặt mũi còn đâu, giang hồ coi mình ra gì nữa.
Thậm chí, bởi vì bị Lâm Phàm trào phúng, Vô Dục Ma Tổ ngày càng căm hận Vị Lai Vô Lượng Vương Phật kia hơn.
Hận hắn ta phong ấn mình ở đây mấy trăm ngàn năm, về sau cũng không xuất hiện nữa.
Thậm chí, Vô Dục Ma Tổ đã có ý định đáp ứng yêu cầu của Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, để hắn có thể đi ra ngoài, hung hăng thông tới chết tên tiểu tử ác ôn này.
- Câm miệng!
Vô Dục Ma Tổ rống giận, nhưng âm thanh đã không còn bá đạo như lúc trước, có lẽ hắn đã hao tổn không nhẹ khi xuất ra một chưởng vừa rồi.
- Ha ha, vô vị, lão tử đi đây.
Lâm Phàm vỗ mông một cái, cất Thiên Địa Dung Lô lại vào túi trữ vật, chuẩn bị lui lại.
Vô Dục Ma Tổ nổi giận chửi rủa, sau khi bóng dáng Lâm Phàm vừa biến mất, hắn thật sự không thể nhẫn nhịn nữa, đủ các từ ngữ thô lỗ, tục tiểu đều được thốt ra từ miệng của một cường giả từng làm mưa làm gió trên thế giới này hàng trăm ngàn năm trước.
Sau khi phá mở phong ấn, việc đầu tiên cần làm chính là giết chết tên giun dế này, để hắn biết kết cục của việc nhục nhã bản Ma Tổ là gì.
Vô Dục Ma Tổ phát tiết không cam lòng trong lòng, cuối cùng tỉnh táo lại, lần này có thể nói tổn thất nặng nề, muốn khôi phục như cũ, e rằng cần rất nhiều thời gian.
Mà khi Ma Tổ chuẩn bị tiến nhập vào trạng thái khôi phục, cái tên giun dế vốn đã rời đi lại cười ha hả quay trở về.
- Súc sinh, ngươi còn trở về làm gì?
Vô Dục Ma Tổ gào thét.
Lâm Phàm cười cợt.
- Vừa nãy ta quên mất một chuyện, ta muốn thử một lần, nếu như thành công, nói không chừng có thể giết được ngươi.
- Nói láo.
Vô Dục Ma Tổ tức đến nổ phổi, hắn không ngờ tiểu tử này lại muốn giết mình, sau đó lại càng cười lớn khinh thường.
- Nằm mơ giữa ban ngày, phong ấn này do Vị Lai Vô Lượng Vương Phật phong ấn, bằng bản lãnh của ngươi, cho dù tu luyện thêm trăm vạn năm nữa cũngkhông có khả năng loại phá bỏ phong ấn này.
- Phá phong ấn em gái ngươi ấy, lão tử đây muốn phong ấn và ngươi cùng vào chung một nồi.
Lâm Phàm mở miệng nói.
- Thiên Địa Dung Lô, ra đi.
Ầm ầm!
Thời khắc này, Thiên Địa Dung Lô trôi nổi trong hư không.
Lớn!
Lớn!
Vốn dĩ Thiên Địa Dung Lô cũng không quá lớn, nhưng lúc này nó đang lớn dần lên, dần dần, còn lớn hơn cả kim sơn trước mắt.
Dưới chỉ thị của Lâm Phàm, Thiên Địa Dung Lô lật ngược lại, miệng lô hướng xuống dưới sau đó bao phủ ngọn núi bị phong ấn.
Lâm Phàm cẩn thận nhìn một chút, sau đó hài lòng gật gật đầu.
- Không sai, không sai, cửa động to nhỏ vừa vặn, có thể tận diệt.
Vô Dục Ma Tổ cảm nhận được tình huống này, điên cuồng hét lên.