Hai bóng người lén lén lút lút cất bước trong khe hẹp.
- Ở đây có vẻ tương đối an toàn, cho dù gặp phải yêu thú thì với thực lực chúng ta cũng có thể ứng phó được.
Tuy Thu Trảm Ngư thực lực không mạnh nhưng kiến thức tất yếu vẫn có.
Đặc biệt là nơi như thế này, sẽ càng thêm an toàn.
Man Hoang biên cảnh là một nơi khỉ ho cò gáy, hết sức vắng lặng, không có đồ gì tốt để thu thập.
- Ừ, không biết đại ca rốt cuộc bị làm sao?
Nấm Kim Châm lo lắng nói.
- Yên tâm đi, đại ca không có chuyện gì, ta có thể nghe được tiếng tim đập của hắn, có lẽ một tia thần thức thần bí nào đó trong óc đã biến mất.
Thu Trảm Ngư nói.
Quả đúng như Thu Trảm Ngư nói.
Lâm Phàm triển khai Tam Sinh Luân Hồi thuật tiến nhập vào trong không gian huyền diệu, chém giết thần niệm Vị Lai Vô Lượng Vương Phật lưu lại trên người mình, nếu mang theo đoàn thần niệm này theo người, Lâm Phàm sẽ ăn không ngon, ngủ không yên, cho dù làm chuyện gì cũng không an ổn.
Nhưng thực lực Vị Lai Vô Lượng Vương Phật quả nhiên mạnh mẽ, chỉ là thần niệm lưu lại trên người thôi đã khiến Lâm Phàm cảm giác vướng tay vướng chân, không phải bình thường.
Bên ngoài đã trôi qua mười mấy ngày.
Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm đi dọc theo con đường nhỏ an toàn, thẳng tới Man Hoang biên cảnh.
- Cẩn thận, đằng trước có động tĩnh.
Thu Trảm Ngư đột nhiên nói.
Thu Trảm Ngư vác Lâm Phàm sau lưng, cùng Nấm Kim Châm lén lén lút lút ẩn sau một khối nham thạch.
- Hình như có người gặp phải yêu thú.
Nấm Kim Châm nói.
- Yêu thú đông quá, đám người này xong đời rồi.
Thu Trảm Ngư nói.
- Chúng ta có nên cứu bọn họ hay không?
Nấm Kim Châm hỏi, đối với tình huống như thế, nếu như lúc trước, bọn họ chắc chắn sẽ không do dự ra tay, nhưng tình huống bây giờ này lại khiến bọn họ lộ vẻ do dự.
- Đừng cứu, chúng ta đi thôi, đại ca đã giao tính mạng bản thân cho chúng ta, không phải để chúng ta dẫn hắn đi mạo hiểm.
Thu Trảm Ngư nói.
Không biết khi nào đại ca mới tỉnh lại, đã nhiều ngày như vậy rồi.
- Ngươi nhìn quần áo những người kia đang mặc trên người xem, ấn ký thật quen thuộc.
Nấm Kim Châm chỉ về phía trước nói.
Thu Trảm Ngư nhìn qua, sau đó sắc mặt hơi đổi.
- Sao có thể, Phong Lâm Thành, sao hắn lại ở đây?
Thu Trảm Ngư kinh ngạc nói.
Sau lưng những người này có ký hiệu một mảnh lá phong, đây là thành thị Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm đã từng đến.
Bọn họ là những người nhà quê mới lên thành phố, nhưng người nắm quyền của thành thị này trong lòng luôn nghĩ đến thiên hạ, đối xử với dân chúng rất tốt.
Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm khi vừa chân ướt chân ráo đến đây, được thành chủ bao bọc, bảo hộ.
- Ta đi cứu, ngươi bảo vệ đại ca.
Nấm Kim Châm nói, nếu như người khác, hắn có thể không đi cứu, nhưng giờ, Nấm Kim Châm cảm thấy không cứu thì không được.
Thu Trảm Ngư do dự, cuối cùng gật đầu.
- Ừ, ngươi đi đi, có điều, nếu tình huống không ổn, phải lập tức rút lui.
- Ta biết.
Nấm Kim Châm gật gật đầu, sải bước ra, thi triển võ đạo thần thông đánh qua bầy yêu thú.
Người Phong Lâm Thành vốn đang ở thế yếu, nhưng sau khi Nấm Kim Châm gia nhập, một Chân tiên cường giả chân chính, cục diện trong nháy mắt xoay chuyển.
Phong Diễm Vân, công chúa Phong Lâm Thành, tu vi không yếu, Viễn Cổ cảnh trung giai.
Giờ khắc này, nhìn thấy yêu thú đi khắp nơi, mình chỉ cần hạ xuống, dùng một quyền đã có thể đánh chết một đám yêu thú, Nấm Kim Châm không khỏi lộ vẻ vui mừng.
Không lâu sau, đám yêu thú ít dần đi.
Nấm Kim Châm không nói gì thêm, lập tức quay đầu lại, muốn cùng Thu Trảm Ngư lập tức rời khỏi nơi này.
- Xin chờ một chút.
Lúc này, Phong Diễm Vân lên tiếng, nàng có cảm giác không nên để người như họ rời đi.
Nấm Kim Châm quay đầu nhìn Phong Diễm Vân.
- Không biết công chúa gọi ta lại có chuyện gì?
Phong Diễm Vân kinh sợ, sau đó nở nụ cười.
- Ngươi biết ta là công chúa?
- Ta cũng là người Phong Lâm Thành, đương nhiên nhận thức trang phục hoàng tộc của Phong Lâm Thành.
Nấm Kim Châm nói.
- Hóa ra là con dân Phong Lâm Thành, vậy tại sao còn phải rời đi, vừa rồi ngươi đã cứu ta, còn cứu mọi người, hãy trở lại Phong Lâm Thành để ta cảm tạ ân cứu mạng của ngươi.
Phong Diễm Vân mở miệng nói.
Hiện tại, Nấm Kim Châm còn có chuyện quan trọng hơn.
- Đa tạ ý tốt của công chúa, nhưng ta vẫn còn có việc quan trọng.
Phong Diễm Vân cười nhạt, sau đó phát hiện ánh mắt Nấm Kim Châm vẫn luôn nhìn về phía sau.
- Ngươi còn có bạn đồng hành sao? Chẳng lẽ cũng là người của Phong Lâm Thành?
Phong Diễm Vân có tướng mạo xuất chúng, nhất cử nhất động đều có khí chất mê người, Nấm Kim Châm là loại tiểu nam sinh không có tiếp xúc nhiều với nữ sắc, đương nhiên có chút ngượng ngùng, cuối cùng vẫn gật đầu.
- Ừ.
Nấm Kim Châm gật gật đầu, sau đó cũng không muốn ở lại đây lâu.
- Công chúa, cáo từ.
- Chờ chút.
Phong Diễm Vân sao bỏ qua cho cao thủ như thế này, đương nhiên muốn hết sức lôi kéo.
- Kính xin chờ chút, không bằng ngươi đưa ta qua đó gặp gỡ một chút, huống hồ nếu có chuyện gì, ta cũng có thể giúp.
Cuối cùng, Nấm Kim Châm chỉ có thể mang theo công chúa đi đến gặp Thu Trảm Ngư bên kia.
Thu Trảm Ngư nhìn Phong Diễm Vân, trong lòng cũng có vẻ cảnh giác.
Mặc dù là công chúa Phong Lâm Thành, nhưng áp lực hiện giờ của bọn hắn rất lớn a, đại ca còn đang sau lưng mình, tuyệt đối không thể coi nhẹ.
- Hắn làm sao vậy?
Phong Diễm Vân hỏi.
Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm thật không biết trả lời như thế nào, cuối cùng nói.
- Đại ca ta bị thương, chúng ta muốn đưa hắn rời khỏi nơi này.
- Không bằng theo ta cùng về Phong Lâm Thành, dọc theo con đường này cũng tương đối an toàn, khi đến hoàng thành, có thể tìm y sư giỏi giúp hắn trị liệu một phen.
Phong Diễm Vân nói.
Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm liếc nhìn nhau, sau đó nhỏ giọng thảo luận một hồi.
Bọn họ cảm thấy như vậy sẽ tương đối an toàn một chút, nếu như đến Phong Lâm Thành, hẳn sẽ không gặp người nào, hơn nữa có Hoàng Thành che chở, chắc cũng không xảy ra chuyện gì.
- Vậy thì làm phiền công chúa!
Thu Trảm Ngư cuối cùng gật đầu đáp ứng.
Phong Diễm Vân liếc mắt nhìn người sau lưng Thu Trảm Ngư, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc, nhìn mặt mũi không giống như bị thương, nhưng khí tức lại cực kỳ không ổn định, lúc có lúc không, có chút quái dị.
Trên xe ngựa.
Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm bảo vệ bên người Lâm Phàm.
Bất kể làm chuyện gì, chí ít sẽ có một người ở lại bên cạnh Lâm Phàm.
- Đại ca, khi nào ngươi mới tỉnh lại đây a?
Thu Trảm Ngư nhìn Lâm Phàm, lẩm bẩm trong miệng.
Trên một chiếc xe ngựa khác.
- Công chúa, hai người này lai lịch không rõ, không cần thiết phải lôi kéo đâu.
Một lão giả mở miệng.
Khuôn mặt Phong Diễm Vân nghiêm nghị, hơi lắc đầu.
- Hiện tại Phong Lâm Thành trong rối ngoài loạn, nếu như có thể kéo được hai vị cao thủ tới, cũng có giúp đỡ rất lớn đối với Phong Lâm Thành.
- Lần này, chúng ta đàm luận bị từ chối, chỉ sợ sau này sẽ rất phiền phức.
Ông lão nói.
- Cố hết sức mà thôi.
PhonskmtFṞgBODJnậ Diễm Vân than nhẹ một tiếng, lộ ra vẻ mệt nhọc, sau đó hỏi.
- Người sau lưng bọn họ, ngươi có nhìn ra có vấn đề gì không?
Ông lão lắc đầu.
- Không nhìn ra, giống như người chết vậy, khí tức lúc có lúc không, chắc bị trọng thương.
- Dù thế mà hai người kia vẫn không rời không bỏ, tâm tính có vẻ không tồi.
Phong Diễm Vân cười yếu ớt một tiếng.
- Ta nhìn người rất chính xác, bọn họ đều là con dân của Phong Lâm Thành, nhất định sẽ giúp Phong Lâm Thành vượt qua nguy cơ lần này.