Lăng Tu hét một tiếng kêu sợ hãi rồi giật mình ngồi dậy từ trên giường, cả người đều bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp, hắn ngồi ở trên giường thở gấp, qua hồi lâu mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần.
Thì ra... Là một cơn ác mộng!
Giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, Lăng Tu thở ra một hơi dài.
Trong ác mộng vừa rồi, hắn mơ thấy một tiểu cô nương xinh đẹp bị một đoàn tang thi bao vây, tang thi cắn xé nàng ra thành mảnh nhỏ, sau đó lại kéo ruột gan của nàng ra, bỏ vào trong miệng nuốt chửng, tiểu cô nương kia kiệt lực vươn tay kêu cứu.
"Ca ca... Ca ca cứu ta..."
Mà hắn, cái gì cũng làm không được.
Nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Bầu trời u ám, trong không khí tràn ngập một mùi hôi thối như cá chết vậy, bên ngoài còn có tiếng tang thi đạp miểng thủy tinh mà đi, thanh âm kia, làm người ta lạnh đến tận xương cốt, thân thể Lăng Tu nhịn không được mà rung mình một cái.
Khổ sở cười cười, ác mộng thì có thể tỉnh lại, nhưng bây giờ lại là thế giới hiện thật, là một cơn ác mộng vĩnh viễn không bao giờ tỉnh, có đôi khi, hắn ngây ngốc không biết là mộng hay là thực, mà cái cơn ác mộng vĩnh viễn này bắt đầu từ nửa tháng trước.
...
Lăng Tu năm nay hai mươi lăm tuổi, tốt nghiệp đại học hai năm, ở Thành Hải Dương đi làm thuê cho một nhà máy gia công, từng tháng cầm khoảng bốn năm ngàng đồng tiền lương, tuy nói không đến mức lưu lạc đầu đường hoặc là chết đói, nhưng ở Thành Hải Dương một thành phố lớn như vậy trong, chút tiền lương này căn bản là không đáng kể, bỏ một phần tiêu phí cần thiết, hàng tháng còn lại được hai nghìn đồng cũng đã rất không tệ.
Tình cảnh như vậy để cho hắn rất khổ não, ngẫm lại cần tới chín ngàn đồng mới có một căn phòng để ở, lại cần tới gần hai mươi vạn để cưới vợ, hắn thậm chí cảm giác sắp tuyệt vọng. Hắn cực lực muốn thay đổi hiện trạng, nhưng thực tế tàn khốc lại vẫn ép hắn tới không thở nổi.
Vừa lúc đó, một loại virut tên là "X" đột nhiên lan tràn ra toàn thế giới, nhân loại bị nhiễm loại virut này thì, đầu tiên là cảm mạo nóng sốt ho khan, tinh thần chậm rãi trở nên uể oải không phấn chấn, không có muốn ăn, hơn nữa thời gian bị nhiễm kéo dài, bắp thịt người bệnh bắt đầu héo rút, da dẻ thối rữa, cả người còn tản mát ra mùi hôi thúi khó ngửi, thống khổ cho đến chết.
Chỉ là, tử vong cũng không kết thúc, mà là mới bắt đầu...
Bởi vì người virut X này giết chết lại sống lại rất nhanh, sau khi bọn họ sống lại sẽ biến thành quái vật, gặp người liền cắn, người bị cắn bị thương cũng sẽ bị nhiễm virut X, sau đó biến thành quái vật công kích những người khác.
Hết thảy tất cả, đều giống 《 Resident Evil 》như đúc, thế giới, chậm rãi trở thành thiên hạ của tang thi.
Trong đêm Virut X bạo phát, vừa lúc Lăng Tu mua ở siêu thị hết năm săú trăm đồng, dùng đề lấp đầy cái bụng đói vào buổi tối.
Bóng đêm đen như mực, mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, nhiệt độ buổi tối hạ xuống dưới 0 độ, hà hơi thành sương mù, gió lạnh thổi trên mặt, tựu như lưỡi đao sắc bén cắt vào da mặt, đau đớn khó nhịn.
Trên đường rất yên tĩnh, liếc mắt nhìn sang bên cũng nhìn không thấy bóng người, chỉ có mấy tờ túi ni lông bị gió lạnh thổi bay trên mặt đất, phát ra tiếng.
"Bình thường lúc này ô tô qua lại không ngừng, còn có rất nhiều bác gái ở nơi này tập thể dục mới dúng, ngày hôm nay... Đây là thế nào? có chút khác thường a!"
Lăng Tu nghĩ thầm, liếc mắt nhìn chung quanh, cả con đường, chỉ có một mình hắn.
"Chẳng lẽ bởi vì khí trời quá lạnh, mọi người đều ở trong nhà cho ám sao?" Hắn nghĩ như vậy.
Bầu không khí có chút quái dị, thậm chí có thể nói quỷ dị, nhưng nghĩ tới ngày nghỉ sắp tới, Lăng Tu liền đem những thứ này ném ra sau đầu, hai tay mang theo một bọc lớn đồ ăn, vừa hát tiểu khúc vừa chạy về phòng.
Đi tới một vọng gác(chỗ ngồi canh của dân phòng), bên trong vọng gác đèn vẫn sáng, bảo an tiểu khu mặc đồng phục đang ngồi ở đó. Chỉ nhìn bóng lưng, Lăng Tu liền biết ngày hôm nay bảo an là lão Trương người hắn quen.
Lão Trương là một nam tử ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, tên cụ thể là gì danh hắn cũng không biết, bọn họ quen biết ở trên sân bóng rỗ.
Lăng Tu có tính cách quái gở, không thích địa phương náo nhiệt, thế nhưng lại rất thích môn bóng rổ này, mà lão Trương cũng thích chơi bóng rỗ, hai người luôn có thể gặp nhau ở trên sân, lâu ngày cũng thành quen, sau đó hàng ngày lại gặp nhau ở vọng gác, Lăng Tu mới biết được lão Trương là bảo an của tiểu khu, cho nên mỗi khi đi qua vọng gác mà đụng lão Trương, lúc nào hắn cũng đi qua chào hỏi một tiếng.
"Thùng thùng đông "
Lăng Tu đi tới, tay phải nhẹ nhàng gõ vào cửa, trên mặt chuẩn bị lộ ra một nụ cười thân thiện nghênh tiếp lão Trương. Chỉ là lão Trương vẫn không nhúc nhích, vẫn ngồi đưa lưng về phía hắn, tấm lưng kia, lại cho người ta một loại cảm giác tĩnh mịch.
Không lẽ là đang ngủ sao? !
Lăng Tu suy đoán, lại gõ, rồi kêu lên: "Lão Trương, lão Trương..."
Lúc này, lão Trương hai hơi rung vai môt cái, đầu cũng chậm rãi quay lại. Thấy thế, Lăng Tu vội vàng xoay người lại cầm túi chân giò hun khói chuẩn bị đưa cho lão Trương.
Thế nhưng, khi hắn vừa mới lúc ngẩng đầu lên, một ngũ quan vặn vẹo cực độ, khắp nơi đều là thịt thối rữa hiện ở trong tầm mắt, hai con mắt bị tròng trắng chiếm giữ, con ngươi co lại thành một điểm nhỏ, môi trên và dưới không cánh mà bay, máu loãng sềnh sệch theo khóe miệng giỏ xuống, hai hàng hàm răng dính đầy máu loãng nhìn đặc biệt âm trầm kinh khủng.
Hai mắt Lăng Tu trợn tròn, cả người nổi lên một tầng da gà, chỉ cảm thấy một cổ lương khí từ thiên linh cái quán thâu xuống lòng bàn chân, làm cả thân thể đều là một mảnh lạnh lẽo, ngay cả túi chân giò hun khói cũng bị rơi trên mặt đất.
Cách một tầng thủy tinh từ khuôn mặt lờ mờ thì có thể nhận ra người ở bên trong chính là lão Trương, thế nhưng... tại sao Lão Trương lại biến thành cái dạng này?
Khi hắn sững sờ, lão Trương đột nhiên hướng về phái hắn giương nanh múa vuốt công tới, ngay cả khi cách một tầng thủy tinh, thì vẫn có thể nghe tiềng lão Trương phát ra, thanh âm kia khàn khàn, âm trầm, tràn đầy khát vọng đối với huyết nhục.
Lăng Tu sợ đến hai chân mềm nhũn ngồi ở trên mặt đất.
"Oành "
Lão Trương bị biến đổi Thành Tang Thi đụng đầu vào tấm thủy tinh, nhất thời máu tươi bắn toé, huyết nhục văng tung tóe, toàn bộ vọng vọng gác cũng phải run lên, này nguyên bản trong vọng gác rất sạch sẽ nhưng bay giờ đã bị máu phủ kín. Bởi vì kinh khủng, hai mắt Lăng Tu trợn to tới cực điểm, trong đầu tựa như có vạn con ong mật đang bay vòng vòng, "Ong ong ông" âm hưởng toàn bộ tâm thần.
Hắn hít thở vài hớp, chỉ thấy lão Trương va chạm hai cái vào vọng gác, đụng tới nỗi con mắt cũng lồi ra ngoài.
Lăng Tu sợ đến mất cả hồn vía, dung hết sức lực mà bỏ chạy. Bên tai là tiếng gió thổi vù vù rung động, không khí lạnh như băng thông qua khoang miệng vào tiến, yết hầu bị khí lạnh tập kích, giống như là có lưỡi dao cạo đang cứa vào cổ vậy, nhưng hắn cũng không có bận tâm, hắn thầm nghĩ phải rời khỏi nơi này một cách nhanh nhất.
Ở thời điểm chạy trốn, lão Trương ngửa khuôn mặt hư thối lên, thanh âm khàn khàn thấm lòng người, in sâu vào trong đầu của hắn, không cách nào xóa bỏ được, trong lòng hắn không ngừng hỏi: Chuyện gì xảy ra? Đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?