Lăng Tu kinh ngạc thất thần, trong đầu, chậm rãi hiện ra cái hình ảnh mặc váy màu hồng nhung, như công chúa trong truyện vậy, ký ức khắc sâu nhất, chính là mang tiểu cô nương này đi chơi, tiểu cô nương lộ ra vẻ hồn nhiên rạng rỡ tươi cười, nàng là muội muội của hắn, Lăng Tuyết.
Ở một buổi tối mùa đông sáu năm trước, bầu trời đầy Tuyết, nhiệt độ không khí xuống đến dưới âm bẩy độ, giống như là vận mạng cố ý an bài, sau khi làm thêm xong trở về trường học hắn phát hiện một nữ hài bị vứt bỏ ở ven đường, đang oa oa khóc lớn, hắn đem nàng đưa đến cô nhi viện, từ nay về sau, vận mạng của bọn họ liền quấn lại với nhau.
Lăng Tu vừa có thời gian sẽ chỉ biết đi cô nhi viện thăm nàng, nhìn nàng, Lăng Tu liền nghĩ đến chính bản thân, hắn và nàng rất giống nhau, đều là cô nhi bị vứt bỏ, cũng đều là bị vứt bỏ vào mùa đông rét lạnh nhất.
Khi đó, trong lòng hắn liền âm thầm thề, đời này nhất định phải bảo vệ nàng thật tốt, thủ hộ nàng, cho dù ủy khuất chính bản thân, cũng muốn làm cho nàng vui sướng khỏe mạnh, tên còn là do hắn đặt cho.
Khi tận thế phủ xuống, Lăng Tu cũng cố ý không nghĩ tới Lăng Tuyết nữa, cô nhi viện ở kinh thành, cách Thành Hải Dương cũng hai nghìn km, chính là khoảng cách hai nghìn km này, để cho hắn lùi bước, nhu nhược không dám nghĩ tới Lăng Tuyết, bởi vì hắn biết, chính bản than cũng không có năng lực trở lại cô nhi viện, hay hoặc là trong lòng hắn đang sợ hãi, hắn sợ hãi khi trở lại cô nhi viện lấy được kết quả Lăng Tuyết biến thành tang thi.
"Ca ca, ngươi đang ở đâu? Ta rất sợ hãi, ca ca, ngươi mau tới tìm ta có được hay không..."
Trong Radio, thanh âm Lăng Tuyết đầy vẻ non nớt vang lên, thanh âm chậm rãi biến thành nghẹn ngào, cho đến cuối cùng nhịn không được mà khóc ô ô.
Tim Lăng Tu như bị đao cắt, phía sau Lâm Di lên tiếng an ủi nhưng hắn đã không nghe được, hắn giống như là mất đi linh hồn của mình vậy không nhúc nhích cầm radio, hai hàng nước mắt ấm áp tuột xuống, lưu lại trên má hai đạo vết tích.
Nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống, xen lẫn bi thống nồng nặc. Từ khi Thời mạt thế phủ xuống, hắn hàng ngày đều gặp ác mộng bị một cô bé tang thi công kích.
"Ca ca... Ca ca cứu ta..."
Từng tiếng hô hoán thống khổ, vươn bàn tay nhỏ bé nhiễm máu về phía bản thân, Lăng Tu vẫn không dám nhìn thẳng vào tiểu cô nương này, bởi vì nàng không phải là người khác, đúng là Lăng Tuyết mà hắn đã phát thệ muốn thủ hộ cả đời.
Tỉnh dậy từ bi thống giữa, Lăng Tu chậm rãi nắm chặt tay. Hắn cũng không cách nào nghĩ đến, ở trong radio lại có được tin tức Lăng Tuyết còn sống.
"Tuyết Nhi!"
Nhẹ nhàng kêu lên một tiếng Lăng Tuyết, lau đi nước mắt trên mặt, hắn quyết định không nhu nhược nữa, không lùi bước nữa, nếu hắn không trở lại bên người Lăng Tuyết, thủ hộ nàng, bảo vệ nàng, làm bạn với nàng. Hơn hai ngàn km thì như thế nào? Dọc theo đường đi có tang thi thì như thế nào? Hết thảy đều không có khả năng ngăn cản hắn đi đến bên cạnh nàng.
"Tuyết Nhi, ngươi chờ ta, ngươi nhất định phải chờ ta!"
Lăng Tu hận không thể mọc cánh, thoáng cái liền bay đến Huyễn Thành, hắn đã không còn muốn ở trong căn phòng này một khắc nào nữa. Bất quá, hắn biết căn bản là không thể gấp được, trước khi xuất phát, hắn nhất thiết phải làm tốt chuẩn bị.
Lo nghĩ để cho hắn như tựa như phát điên mà rèn luyện khí lực, ngoại trừ các hạng mục trước này thường huấn luyện, Lăng Tu lại tự mình động thủ làm một cái đống cát, khổ luyện nắm tay. Hiệu quả rất rõ ràng, thời gian mấy ngày, hắn đã cảm thấy cả người tràn đầy lực lượng.
Sau bữa cơm trưa, Lăng Tu như thường ngày đi lên mái nhà quan sát tang thi, lại bỗng dưng phát hiện cách nhà này một con đường cũng có một người đang đứng.
Nhìn thấy người nọ, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ đó là tang thi, bởi vì đối phương ăn mặc lam lũ không chịu nổi, da dẻ cũng nhàn nhạt, trên mặt toàn là xương, nhãn thần không hề tức giận, khi người nọ xuất ra một cái bảng viết chữ nhắn nhủ tin tức với mình thì, Lăng Tu mới xác định đây là một người sống sót.
"Ngươi có ăn sao?"
Lăng Tu thấy trên bảng viết những lời này, rốt cục biết vì sao này nam tử này lại gầy như vậy, xem ra là bị đói .
Lúc này đi vào trong phòng cầm giấy bút, viết: "Có "
Nam tử kia lập tức lại viết: "Mau cứu ta, ta sắp chết đói."
Lăng Tu vừa nghĩ, mình đã quyết định hai ngày sau liền rời đi, đồng ăn bên trong phòng cũng coi như tương đối đầy đủ, còn nữa đều là người sống sót, thì phải trợ giúp lẫn nhau mới đúng, vì vậy liền viết: "Tốt, ngươi qua đây."
Nam tử suy nghĩ một chút, trả lời: "Trên đường có tang thi! ! !"
Liên tiếp ba cái dấu chấm than, cho dù không nhìn rõ được mặt hắn nhưng cũng có thể biết hắn vô cùng sợ hãi đối với tang thi.
Lăng Tu quét mắt dưới lầu, có thể thấy có ba bốn mươi con tang thi, chúng nó chẳng biết mệt mỏi, đi lại một ngày một đêm, chỉ cần phát hiện tung tích người sống, chúng nó liền lập tức biến thành dã thú khát máu hung tàn. Người sống sót thì nên trợ giúp lẫn nhau là không sai, nhưng Lăng Tu không cảm thấy bản thân có nghĩa vụ mạo hiểm đem thực vật đưa đến trong tay đối phương, đối phương muốn thực vật, chính bản thân phải đi qua đường cái rồi tới đây.
Giữa hai căn nhà là một vùng đất bằng phẳng, rất trống trải, đi tới đây mà không bị tang thi phát hiện thật đúng là không có khả năng, trừ phi hấp dẫn lực chú ý của đám tang thi.
Dẫn dắt tang thi rời đi?
Lăng Tu sáng ngời, hắn bỗng dưng nghĩ tới chìa khóa chiếc xe BMW, chỉ cần để cho xe BMW phát sinh từng đợt còi là có thể hấp dẫn tang thi rồi.
Lập tức xuống dưới lầu tìm kiếm vị trí xe BMW, Thành Hải Dương tuy nói là thành thị phát triển, nhưng một khu vực cách trung tâm thành phố khá xa, có thể nói là một xóm nghèo, rất nhiều người có xe, có bảo mã loại limousine cũng đã ít thấy, cho nên chỉ cần ở dưới lầu phát hiện có xe BMW, tám chín phần mười chính là người ở phòng sát vách.
Tìm được, ở cách vọng gác không xa, trên thân xe có rất nhiều lá cây cùng bụi đất.
Rồi viết: "Ta để cho chiếc kia xe BMW bên cạnh vọng gác phát ra âm thanh hấp dẫn tang thi, ngươi nhân cơ hội chạy tới đây."
Nam tử kia nhìn thoáng qua chiếc kia xe BMW, nhíu mày, viết: "Này... Có thể được không?" Lộ ra sâu đậm do dự.
Lăng Tu có chút không nhịn được, hắn tuy rằng không tính là ác nhân, nhưng cũng chưa tính là đại thiện nhân, nếu không phải bởi vì đều là người sống sót, hắn tuyệt sẽ không để ý tới cái nam tử xa lạ này.
"Cho ngươi mười giây đồng hồ thời gian cân nhắc!"
Giọng nói có chút lãnh đạm, ý tứ đã rất rõ ràng: Hoặc là lại đây, ta cho ngươi thực vật, hoặc là cứ tiếp tục sống ở đó, chờ bị chết đói đi!
Nam tử vừa nhìn thái độ Lăng Tu kiên quyết như thế, do dự mãi, sau đó cắn răng một cái viết: "Tốt, ta lại."
Lăng Tu cũng không nói nhảm nữa, trở lại phòng cấm cái chìa khóa xe BMW trong tay, sau khi hướng nam tử kia làm một cái thủ thế, liền bóp lại, xe BMW phát sinh tiếng còi. Đám tang thi đang đi lại ất định ở trên đường phố nhất thời dừng cước bộ, ánh mắt đờ đẫn trở nên cực độ hung ác, chúng nó tìm kiếm nguồn gốc thanh âm.
"Xem ra rất có hiệu quả!"
Khóe miệng Lăng Tu khẽ mỉm cười, sau đó liên tục không ngừng nhấn chìa khóa xe. Xe BMW thì không ngừng "Bĩu... Bĩu..." liên tục vang lên.
"Ực ực... gu ghm..."
Chỉ chốc lát, tang thi liền xác định vị trí, tất cả đều như ong vỡ tổ chạy hướng xe BMW, trong cổ họng vọng lên âm thanh trầm thấp, thanh âm tràn ngập khát vọng đối với huyết nhục cho dù là ở mái nhà lầu bảy cũng có thể nghe được rõ mồn một, thanh âm này để cho Lăng Tu nhịn không được mà nổi da gà.