Không bao lâu, chiếc xe MiniBus đến gần, ngừng lại trước mặt Lăng Tu và Đường Tiểu Mạt.
Mặt ngoài rất nhiều chỗ bị xước sơn, nhìn rỉ sét loang lổ.
Cửa sổ xe được hạ xuống, chỗ tài xế là một người trung niên, tóc có chút rối loạn, da dẻ rất đen, hai mắt có chút thâm đen, hắn có một cái bụng bự, như một phụ nữ có bầu vậy, bất quá nhìn rát hòa ái dễ gần, có ấn tượng thật thà phúc hậu.
"Các ngươi là?" Trung niên tên kia nghi ngờ hỏi.
"Đại thúc, chúng ta muốn đi Quảng Lăng, ngươi thuận tiện cho chúng ta đi nhờ một đoạn đường được không?" Đường Tiểu Mạt bước lên, lễ phép mỉm cười.
Ánh mắt trung niên tên kia vốn ở trên người Lăng Tu, tràn đầy cảnh giác, khi nhìn thấy Đường Tiểu Mạt hồn nhiên nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người, hết thảy cảnh giác liền biến mất, lộ ra hai hàng răng cười nói: "Thuận tiện thuận tiện, bất quá trên xe ta còn có hai vị huynh đệ, nếu mà các ngươi không chê mà nói..."
Đường Tiểu Mạt vội vàng nói: "Không chê không chê."
"Vậy các ngươi lên xe đi." Trung niên nói chuyện.
"Cảm ơn đại thúc!"
Đường Tiểu Mạt đầy hân hoan hỉ, đi tới bên người Lăng Tu, dường như đắc thắng nhỏ giọng nói, "Ngươi xem, ta nói người khác rất thích hỗ trợ có phải không?."
Lăng Tu không nói, không phát biểu bất kỳ cái gì đối với việc này, Đường Tiểu Mạt có thể không có tâm lý phòng bị, nhưng hắn nhất thiết phải có, hắn không muốn tái diễn việc giống như Từ Tam Lăng.
"Hừ, chết mà còn sĩ diện, thừa nhận quan điểm của mình sai sẽ chết sao." Đường Tiểu Mạt nhẹ giọng nhảm một tiếng, nghiêm trọng khinh bỉ Lăng Tu.
Lúc này, cửa xe bị đẩy ra, quả nhiên còn có hai tên kia, Một người cao to và một người gầy gò. Những người đàn ông gầy gò lại có khuôn mặt như con khỉ, đôi mắt lồi, xương gò má nhô cao và dường như anh ta không có một miếng thịt nào cả.
Đường Tiểu Mạt ngây ngẩn cả người, cảm giác vui vẻ vừa rồi liền tiêu tán lập tức, nàng đột nhiên có cảm giác như rơi xuống địa ngục, đại thúc lái xe nhìn hòa ái dễ gần, nhưng hai tên kia phía sau này nhìn không giống người tốt a. Nàng nghiêng đầu qua, nhìn phía Lăng Tu, hỏi hắn có nên đi tới hay không, nhưng Lăng Tu cũng không cho nàng một cái ý kiền gì.
"Tiểu cô nương không phải sợ, bọn họ là anh em ruột của ta, tuy rằng dáng dấp hung thần ác sát, nhưng cũng không phải người xấu." Trung niên tên kia cười tủm tỉm giới thiệu.
Một tráng một gầy lộ ra dáng tươi cười, gật đầu chào hỏi Lăng Tu cùng Đường Tiểu Mạt.
Tên kia khỏe mạnh cười tới chẩy cả nước miếng, làm rơi cả vào y phục mà hắn vẫn còn không có phát giác. Đường Tiểu Mạt rùng mình một trận, bất quá nghe trung niên tên kia nói là thân huynh đệ, nàng lại thoáng yên tâm chút.
"Ân!"
Đường Tiểu Mạt an tâm, an ủi mình nói: Không có khả năng trông mặt mà bắt hình dong, bọn họ lớn lên nhìn hung giữ một chút, nhưng không nhất định bọn họ là người xấu a.
Nhấc chân chui vào trong xe rồi ngồi xuống, sau đó nhanh chóng hướng Lăng Tu ngoắc: "Lăng lạnh lùng, ngươi cũng mau lên đây a."
Lăng Tu nhìn ba huynh đệ bên trong xe một chút, rồi không nói lời nào, cũng đi vào, ngồi chung một chỗ cùng Đường Tiểu Mạt.
Tên khỏe mạnh xe cánh cửa vào, rồi chiếc xe liền chậm rãi chạy đi.
Vì không để bầu không khí quá khó chịu, Đường Tiểu Mạt liền dẫn đầu mở đề tài, hỏi lái xe: "Đại thúc, chúng ta nên xưng hô ngươi như thế nào nè?"
"Ta gọi Trịnh Hà, vị dáng dấp hơi gầy phía sau chính là lão nhị Trịnh Đông, dáng dấp hơi lớn là lão tam Trịnh Tiền, lão tam khi còn bé bị trọng bệnh, sau đó liền biến thành câm điếc, còn khống chế không được nước miếng."
Trung niên nói xong, thông qua bên trong kính chiếu hậu nhìn về phía Đường Tiểu Mạt, "Tiểu cô nương, ngươi tên là gì?"
"Ta gọi Đường Tiểu Mạt." Đường Tiểu Mạt hào phóng giới thiệu bản thân, sau đó bắt cánh tay Lăng Tu, ngọt ngào cười, "Hắn gọi là Lăng Tu."
Trịnh Hà nhìn Lăng Tu từ bên trong kính chiếu hậu, sau đó dời ánh mắt, nở nụ cười nói một tiếng: "Trai tài gái sắc, không sai, rất xứng."
Nghe hư thế, Đường Tiểu Mạt liền ý thức được Trịnh Hà hiểu lầm, liền buông cánh tay Lăng Tu ra, giải thích: "Trịnh đại thúc ngươi hiểu lầm, chúng ta không có quan hệ tình lữ."
"Ta hiểu, ta hiểu, hiện tại không thịnh hành gọi tình lữ, mà phải gọi là người yêu." Trịnh Hà cười nói.
Đường Tiểu Mạt đỏ bừng khuôn mặt: "Thật không phải như vậy, hắn là ta..."
"Anh ngươi đúng không?"
Còn chưa chờ Đường Tiểu Mạt nói xong, Trịnh Hà liền dùng một loại giọng nói người từng trải nói, "Ta hiểu, mấy năm nay các ngươi đều thích xưng hô là ca ca muội muội."
Đường Tiểu Mạt thực sự không biết nên giải thích thế nào, còn muốn gửi hy vọng vào Lăng Tu để giải thích một cái, lại bỗng dưng phát hiện Lăng Tu dựa vào chỗ ngồi, híp mắt hình như đang ngủ.
Ghê tởm, Lăng lạnh lùng làm sao có thể như vậy a, nghiêm trọng khinh bỉ!
Đường Tiểu Mạt rất là buồn bực vì Lăng Tu lựa chọn trầm mặc.
Lúc này, ánh mắt nhìn thấy Trịnh Đông và Trịnh Tiền, Đường Tiểu Mạt lễ phép cười cười, sau đó dời ánh mắt, ngược lại nhìn về phía ngoài xe. Chỉ là, nàng cuối cùng vẫn cảm giác ánh mắt Trịnh Đông và Trịnh Tiền vẫn ở trên người nàng, đặc biệt là Trịnh Tiền, nước miếng chảy rất nhiều.
Trời ạ, hắn sẽ không phải là...
Khụ khụ... Trấn định, không nên nghĩ xấu người ta như vậy, là bởi vì khi còn bé mắc bệnh mới không cách nào khống chế được nước bọt chảy ra, ân, chính là như vậy!
Đường Tiểu Mạt tự an ủi một câu, lại theo bản năng nhích lại gần Lăng Tu. Đẩy Lăng Tu, đột nhiên có cảm giác an toàn rất lớn, cảm giác an toàn này làm cho nàng trầm tĩnh rất nhanh, theo nhịp chạy của ô tô, nàng từ từ buồn ngủ, cuối cùng đầu gối lên vai Lăng Tu mà ngủ.
Ở giữa ba nam nhân xa lạ, dĩ nhiên Lăng Tu sẽ không ngủ, mà là nhắm mắt dưỡng thần, khi cảm giác được vai trầm xuống thì hắn liền mở mắt ra liếc Đường Tiểu Mạt, thấy nàng ngủ rất say sưa, cũng liền bỏ đi ý tưởng đẩy nàng ra.
Trong xe chậm rãi yên tĩnh lại, chỉ có tiếng ô tô oanh minh cùng với tiếng gió thổi phía ngoài, thì thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng Trịnh Hà chửi rủa.
"Chết tiệt, thiếu chút nữa liền đụng vào con quái vật kia ."
"Thảo, những con quái vật này ở khắp nơi."
"Thực sự là không nghĩ tới thế giới sẽ biến thành như vậy."
...
Lăng Tu mỗi lần nghe hắn chửi rủa đều mở mắt ra nhìn một chút, phát hiện trên đường xuất hiện tang thi, mà mỗi lần thu hồi ánh mắt, lúc nào cũng phát hiện Trịnh Đông và Trịnh Tiền đang nhìn Đường Tiểu Mạt, cho dù là phát giác mình nhìn bọn hắn, ánh mắt của bọn họ vẫn như cũ không chút kiêng kỵ nào vào nhìn Đường Tiểu Mạt.
Bất động thanh sắc, cũng không lên tiếng nhắc nhở cảnh cáo, tay Lăng Tu, lặng lẽ để lên cây chủy thủ.
Thế giới bị hủy diệt, quốc gia không còn, pháp luật đã không còn, Thời mạt thế làm nhân tâm chứa đầy tà niệm, hắn không dám khẳng định Trịnh Đông và Trịnh Tiền nhất định sẽ có hành động gì, nhưng hai người này nhất định đã sinh ra tà niệm đối với Đường Tiểu Mạt. Dù sao mắt hắn không mù, khách quan đánh giá, Đường Tiểu Mạt đúng là mỹ nhân động long người, duyên dáng yêu kiều, da dẻ mềm nhẵn nhụi, chỉ là hắn không thích mà thôi, nhưng không có nghĩa là những người khác không có hứng thú.