Về phần thường thuộc tính ẩn của mình có tác dụng gì, Trình Đại Lôi liền tra xét lại thông tin nhắc nhở.
Một người tốt
“Thiếu niên chính nghĩa, trong thời loạn thế, vẫn giữ được tấm lòng lương thiện quý giá như thế, nhất định được khắc ghi. Vận khí của người lương thiện sẽ không quá kém, mà người trong lòng có chính nghĩa rồi sẽ hấp dẫn những người có cùng chí hướng.”
Một khi hệ thống đã bắt đầu giả ngây thơ, Trình Đại Lôi liền biết không có chuyện gì tốt. Thuộc tính này...là hệ thống phân phát thẻ người tốt đi, uy, đừng có kỳ thị cẩu độc thân được không. Hiện tại Trình Đại Lôi có lý do để hoài nghi, hệ thống này sau khi bị mình Bug mấy lần, về sau liền cố ý nói lời buồn nôn nha.
Đối với thuộc tính này của hệ thống, phải cẩn thận phân tích, mới có thể biết tác dụng của nó. Giống như cái gọi là “Hấp dẫn những người có cùng chí hướng”, hẳn là chỉ tăng giá trị mị lực đối với nam nhân, còn nữ nhân…Không tính tới.
Mẹ nó, lại còn có thẻ người tốt!
Trình Đại Lôi trong lòng liền so ngón tay giữa, hế thống tuyệt đối đang cố ý làm hắn buồn nôn.
Chờ Trình Đại Lôi lấy lại tinh thần, phát hiện Lâm Thiếu Vũ còn chưa lên, lấy tình cách của Lâm Thiếu Vũ, hắn sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Hay là hắn gặp phải người xấu….
"Uy, các ngươi ở chỗ này chờ, ta xuống núi nhìn xem."
Trình Đại Lôi quyết tâm, ai dám làm tổn thương Lâm thiếu hiệp, chính là đang gây thù với ta, mối hận Tam Giang Tứ Hải, thề không thể bỏ qua!
………….
Lúc này, trên sườn núi cao, một người một trượng đang đứng ở đó.
Lâm Thiếu Vũ chống Mộc Trượng đứng ở phía trước phía núi, tóc rối bời tung ra, trên mặt toàn điểm xanh, khối sưng to, thân áo bào trắng cũng rách rưới như quần áo của ăn mày.
Nhìn xuống vách núi sâu không thấy đáy, Lâm Thiếu Vũ phát ra thở dài một tiếng, một giọt nước mắt từ trong khóe mắt rơi ra.
"Uổng công Lâm Thiếu Vũ ta, một mực tự cho mình là hiệp khách, vốn cho rằng mình sẽ nghênh thương xuất thế, một người một thương, bình định thế gian hiểm ác. Nhưng hôm nay lại năm lần bảy lượt chịu nhục trong tay sơn tặc, giờ ngựa không còn, thương cũng mất, không còn gì cả, chết thôi, chết rồi, hai mươi năm sau ta sẽ lại là một trang hảo hán, tiếp tục xông pha giang hồ.”
Một giọng nói buồn rầu cất lên, nước mặt không ngừng tuôn rơi trên khuôn mặt đầy vết thương, chuẩn bị nhảy khỏi sườn núi.
"Khụ khụ."
Hai tiếng ho nhẹ vang lên, Lâm Thiếu Vũ bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Trình Đại Lôi đang đứng phía sau, chắp tay dựa vào thân cây gần đó. Lâm Thiếu Vũ vội vàng đem nước mắt lau đi, lạnh lùng hỏi: "Tiểu tặc, ngươi đến cười nhạo ta à, Lâm mỗ coi như tài nghệ không bằng người, cũng cận kề cái chết, không cần ngươi sỉ nhục.”
"Vừa rồi lời ngươi nói ta đều nghe thấy, nói rất khá." Trình Đại Lôi nói: "Có một câu, ta cảm thấy nói rất hay, muốn cùng ngươi chia sẻ một chút." Trình Đại Lôi nhìn vào đôi mặt của Lâm Thiếu Vũ: “Thiếu niên sẽ vì lý tưởng mà chết, nam nhân chân chính có thể vì lý tưởng mà chịu cảnh sống hèn mọn.”
Một câu như sấm rền nổ vang ngay trong đầu của Lâm Thiếu Vũ, trái tim hắn cũng nhảy loạn, mặt xám như tro.
“Ngươi cảm thấy làm vậy là rất can đảm sao!” Trình Đại Lôi bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Không, đây không phải là can đảm, đây là mềm yếu, ngươi chính là cái kẻ hèn nhát, kẻ đào ngũ. Ngươi tự mình nhìn xem, còn có nữa điểm của học sinh ba tốt sao, lại chẳng có nổi một chút phong thái của thiếu niên hiệp khách!”
Những thứ này chính xác đánh trúng nội tâm của Lâm Thiếu Vũ, hắn tuy nhiên không hiểu cái gọi là “Học sinh ba tốt”, nhưng vẫn cảm thấy mỗi câu của Trình Đại Lôi nói ra đều khảm sâu vào trong tâm mình, quả thực là một danh ngôn chí lý.
Nhưng những lời này, lại là từ miệng của một tên sơn tặc nói ra.
"Hừ, sơn tặc như ngươi thì biết cái gì!”
"Ta biết ngươi xem thường ta là sơn tặc, nhưng ta cũng là một ngươi có lý tưởng.” Trình Đại Lôi mở rộng hai tay.
"Ngươi lại còn có lý tưởng?"
"Muốn nghe thử lý tưởng của ta à?" Trình Đại Lôi mỉm cười, đột nhiên cảm giác được, nếu đem Lâm Thiếu Vũ mời chào vào sơn trại có khi là một lựa chọn tốt.
“…Đôi tay này của ta cũng từng nâng Sách Thánh Hiền, nắm qua Thanh Phong Kiếm, cũng từng muốn học được văn võ toàn tài, sánh ngang cùng bậc đễ vương, đã từng ngâm lên câu, “Nam nhi hà đối bất ngô câu, xuân thủy quan san ngũ thập châu”. Nhưng ta du ngoạn tứ phương, chứng kiến dân chúng lầm than như heo như chó, quan lại quyền quý thì như bọn sói đói, ta bỗng phẫn hận sách Thánh hiền, chỉ muốn hỏi to, vì sao thế gian lại như vậy. Khi ấy ta cũng có một lý tưởng, cứu vớt trăm dân muôn họ thoát ra khỏi cảnh khốn cùng, giải thoát bọn họ khỏi gông cùm quyền quý, đánh nát cái thế gian thối nát cũ, kiến tạo một mảnh thiên địa mới, khiến cho nhiều người có cơm no áo mặc, có nhà để ở, có ruộng đất để cày…”
Lâm Thiếu Vũ cả người đều ngơ ngác, tất cả những lời này đều là từ trong miệng của Trình Đại Lôi nói ra sao, đây quả thực nên khắc vào trên đá, để hậu nhân đời đời ghi nhớ. Trong trạng thái ngơ ngác, hắn thấy Trình Đại Lôi đang vươn tay ra với mình, dùng ánh mắt đầy thâm tình nhìn chằm chằm mình.
“Hiện tại, đôi tay này của ta chỉ muốn giữ chặt hai tay đồng hữu, Lâm thiếu hiệp, ngươi có nguyện ý cùng ta tiếp tục hoàn thành cái lý tưởng này?”
Cảm xúc kịch liệt trong lòng ngực của Lâm Thiếu Vũ, làm thân ảnh Trình Đại Lôi giống như biến thành cao lớn. Chóng mặt quá, thân thể của hắn bỗng nhiên ngã về phía sau, mà sau lưng chính là vách núi trăm mét.