Chương 100: Hắn Tàn Nhẫn Ngay Cả Mình Cũng Không Tha
"Phốc!" "Phốc!" "Phốc!"
Trong nháy mắt, mười mấy tên tu sĩ ở tầng thứ ba Tháp Linh Vực, tại chỗ bị cỗ tanh tưởi xông trời này kích thích, thần hồn đang cố tập trung trực tiếp tan rã, không chịu nổi áp chế của tầng thứ ba, trong khoảnh khắc bị bài xích ra bên ngoài tháp.
- Ta không cam lòng!
- Mấy vị sư huynh sư tỷ Thiên Hương Cốc, đây rốt cuộc là đang làm gì thế? - Cho phép hắn làm bừa như vậy sao?
- Còn có để chúng ta vượt ải nữa hay không?
- Quả thực không công bằng, mùi vị này ai có thể nhịn được?
- Nhanh để người này lăn ra đây, thủ tiêu tư cách vượt ải của hắn!
Lập tức, mười mấy tên tu sĩ bị truyền tống ra ngoài tháp ầm ĩ kháng nghị, mỗi người đều tỏ rõ vẻ vẻ giận dữ, giống như cùng Từ Khuyết có thù giết cha.
Mà vài tên đệ tử Thiên Hương Cốc cũng tay che miệng mũi, lông mày nhíu chặt, liền lời nói cũng không muốn nói.
Một tên đệ tử trong đó trực tiếp ngự kiếm mà lên, chạy đi xin chỉ thị của trưởng lão.
Trong tháp không quy định cấm người ta ăn đồ ăn, cũng không có quy định không cho người ta nấu đồ vật, chuyện như vậy bọn họ căn bản không có cách nào xử lý.
Dù sao cũng chưa từng bao giờ xảy ra chuyện như vậy, tu sĩ bình thường sau khi tiến vào tầng thứ ba, hầu như nửa bước khó đi, chỉ có thể liều mạng bảo vệ thần hồn, nơi nào còn nhàn rỗi đi quấy rối người khác? Càng khỏi nói ở bên trong nấu nướng.
Tu sĩ vây xem còn lại cũng vội va đi ra xa, bọn họ chưa bao giờ ngửi qua loại mùi vị này, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể chịu đựng.
Chỉ có Từ Khuyết trong tháp, hít sâu một hơi, tỏ rõ vẻ hạnh phúc.
- Không sai, chính là mùi vị quen thuộc này.
Hắn cực kỳ cảm khái, không nghĩ tới thương thành của hệ thống vẫn còn có bán đậu hủ thúi, hơn nữa là "Trường Sa đậu hủ thúi" chính tông, mùi thối này quả thực là vô địch rồi.
Nhưng coi như là như vậy, bên trong tầng thứ ba vẫn còn hai tên tu sĩ đang cắn răng kiên trì, có thể ở dưới loại mùi thối này duy trì tinh thần lực không bị phân tán, hiển nhiên thần hồn lực của bọn họ thật sự không đơn giản, hoàn toàn có cơ hội nỗ lực lên tầng thứ tư.
Nhưng là, hai người này lúc ở tầng thứ nhất, cũng trào phúng qua Từ Khuyết, hơn nữa trào phúng ác nhất.
Từ Khuyết đã nhớ kỹ bọn họ, lúc này thấy hai người lại còn có thể chịu đựng, không khỏi vui vẻ, cười híp mắt nói: - Hai vị Đạo hữu, đừng kìm nén nữa, lại đây ta đun sôi rồi cho ăn các ngươi ăn! "Phốc!"
Trong nháy mắt, một người trong đó nhịn không nổi nữa, thần hồn phân tán tại chỗ, bị Tháp Linh Vực bài xích ra ngoài.
Hắn đầy ngập lửa giận, thanh âm phẫn hận rống to: - Ngươi cút xuống cho ta, thù này không chết không thôi.
Mọi người vây xem cũng tỏ rõ vẻ cay đắng, bưng miệng lắc đầu liên tục.
- Thiếu niên mặc áo bào đen này quá ác.
- Luộc phân cũng thôi đi, lại còn nói muốn cho người ta ăn "Phân", thử hỏi ai nhịn được.
- Đáng tiếc vị đạo hữu này, lấy thần hồn lực của hắn, hoàn toàn có cơ hội nỗ lực lên tầng thứ tư. - Hết cách rồi, gặp phải thiếu niên mặc áo bào đen này, chỉ có thể tự nhận xui xẻo thôi.
- Ài, cũng trách bọn họ thôi, nếu lúc ở tầng thứ nhất không đi trêu chọc thiếu niên kia, không phải là không việc này sao?
- Bây giờ liền xem vị đạo hữu cuối cùng này, y còn đang kiên trì!
Tất cả mọi người đưa mắt tìm đến phía tầng thứ ba, tên nam tử cuối cùng còn đang cắn răng kiên trì.
Từ Khuyết thì lại nhàn nhã ngồi dưới đất, từ bên trong hệ thống thương thành mua một đôi đũa dài, đảo đảo đậu hủ thúi trong nồi, lăn qua lăn lại, mùi thối càng nồng nặc hơn.
Hắn lại còn mua một bộ bát ngọc óng ánh, chỉ bỏ ra 1 điểm Trang Bức!
Đương nhiên, cái bát này cũng không phải bát phổ thông, ngược lại dựa theo hệ thống giới thiệu, cái này bát có thể tăng cường thêm vị đồ ăn. . .
Từ Khuyết hiện tại là giàu nứt đố đổ vách, vì mỹ thực, hoa 1 điểm Trang Bức trị hắn cũng rất tình nguyện.
Ngoài ra, hắn còn lấy lượng lớn gia vị nấu ăn, cái gì dầu muối tương ớt, nước tương, dầu vừng nước ớt, cuối cùng còn lấy một cái thớt gỗ cùng một cái dao nhỏ, lấy ra mấy củ tỏi cùng rau thơm, trực tiếp dùng cái thớt gỗ băm cắt.
Ăn đậu hủ thúi, ngoại trừ đậu hũ thúi, tương cũng rất quan trọng, vì lẽ đó Từ Khuyết quyết định tự mình làm chút nước tương tỏi ớt, nếu là tỏi ớt, vậy thì phải băm nhỏ mới được!
"Đùng! Đùng! Đùng đùng đùng. . ."
Không lâu lắm, bên trên Tháp Linh Vực liền truyền đến tiếng Từ Khuyết băm tỏi, dao nhỏ nhanh chóng rơi vào trên cái thớt gỗ, phát sinh tiếng vang trầm dày đặc.
Mọi người ngoài tháp đổ mồ hôi đầu đầy, khóe miệng co rúm lại.
Đại ca à! Ngươi đến cùng là đang làm gì rồi? Thật đem Tháp Linh Vực thành nhà bếp ư? Liền dao và thớt gỗ đều mang đến, thân là một tu sĩ, ngươi có thể tự trọng một chút hay không?
"Loạt xoạt!"
Trên tháp, Từ Khuyết lại bắc nồi, cầm trong tay, bắt đầu phi tỏi, làm cho ra dáng, nhưng hương vị tỏi phi vẫn bị mùi thúi của đậu hủ che lại.
Mãi đến một lát sau, hắn rốt cục làm xong nước tương, đổ vào trong một cái chén ngọc nhỏ, tiếp đó bắt đầu đem đậu hủ thúi trong chảo dầu vớt ra, từng miếng từng miếng để vào trong bát.
Đậu hủ thúi Trường Sa vỏ ngoài là màu đen, tuy rằng nhìn qua hơi khó coi, nhưng nó ở ngoài xấu bên trong mềm, vị rất tốt, cực kỳ mỹ vị!
Nhưng đông đảo tu sĩ đứng dưới tháp, căn bản không nhận ra đây là đậu hũ, lúc nhìn thấy, sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
- Đáng sợ quá! Quả thật là phân màu đen.
- Thật sự có chút buồn nôn.
- Đây cần phải ủ phân nước tiểu bao nhiêu ngày, mới có thể đen thành như vậy?
- Đừng nói đừng nói. . .
Mọi người đã không còn dám tưởng tượng tiếp.
Cùng lúc đó, bên trong bát ngọc của Từ Khuyết đã xếp đầy đậu hủ thúi, từng miếng từng miếng thúi um, đem nước tương tưới lên trên, nhưng không thể phủ nhận, đây tuyệt đối là đồ ăn vặt mỹ vị chính tông.
Nhưng ở trong mắt đông đảo tu sĩ, nó chính là một bát phân bị chiên dầu qua, còn nóng hầm hập. . .
Mà đúng lúc này, Từ Khuyết bưng cái bát lên, cầm chiếc đũa, trực tiếp hướng tên tu sĩ duy nhất còn đang cắn răng kiên trì kia đi đến.
Dưới tháp mí mắt mọi người đột nhiên nhảy lên một cái.
Tiếp đó, liền nhìn thấy Từ Khuyết gắp lên một viên "Phân" đen, còn đang bốc khói trắng nhàn nhạt, cười híp mắt đưa tới trước mặt tên tu sĩ kia.
Nhưng con ngươi của tên tu sĩ kia còn đóng chặt, căn bản không nhìn thấy tình cảnh này, chỉ cảm thấy cỗ mùi thối này, càng ngày càng đậm. . .
"Phốc!"
Rốt cục, hắn không nhịn được, cả người run lên, thần hồn tan rã, trực tiếp bị Tháp Linh Vực bài xích ra bên ngoài.
- Ngươi tên khốn này, đồ vô sỉ, dám đem phân nước tiểu nhục nhã ta?
Tên tu sĩ kia xuất hiện ở dưới tháp, bỗng nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn về phía Từ Khuyết bên trên tháp, phẫn nộ quát.
Từ Khuyết tỏ rõ vẻ xem thường, lắc đầu nói: - Các ngươi là những tên ngu ngốc, đây chính là mỹ thực độc nhất của Tạc Thiên Bang ta, so với cánh gà nướng còn nổi danh hơn, chính là đậu hủ thúi, không biết thưởng thức thì đừng nói lung tung. - Đậu hũ?
Mọi người ngoài tháp nhất thời sững sờ, chợt tỏ vẻ xem thường.
- Đạo hữu, ngươi đừng đùa.
- Đậu hũ đều thúi rồi còn có thể ăn?
- Hơn nữa cũng chưa từng thấy đậu hũ thúi đến trình độ như thế này, ngươi đừng lừa gạt chúng ta, có gan chính ngươi ăn một chút xem.
- Không sai, ngươi nếu thật là nấu đồ ăn, chúng ta cũng không nói ngươi, nhưng ngươi lại đang luộc phân, quả thực là phát điên.
- Loại hành vi này, hoàn toàn chính là không có đạo đức!
Không ít người dồn dập bắt đầu chỉ trích.
Từ Khuyết cười nhạt một tiếng, bưng bát lên nói ra: - Đều ngậm miệng chó lại cho ta, một đám ngớ ngẩn không biết ăn, mở to hai mắt mà nhìn, cái này gọi là đậu hủ thúi, mỹ vị đậu hủ thúi, càng thúi càng ngon.
Nói xong, hắn cắp lên một miếng trong đó, trực tiếp đưa vào trong miệng.
Một cắn này, ở ngoài đen bên trong trắng, mềm mà nhiều nước, nồng nặc hương vị tràn ngập miệng.
Thế nhưng. . .
Hết thảy tu sĩ dưới tháp đều bị dọa sợ, tỏ rõ vẻ sợ hãi, con ngươi trợn lớn lên.
Đám tu sĩ từ cửa ải thứ hai đến kia cũng là lần thứ hai há hốc mồm, khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn Từ Khuyết.
- Thật. . . Thật đáng sợ, Hoa thiếu hiệp, lại đang ăn "Phân".
- Không nghĩ tới, hắn tàn nhẫn đến mức ngay cả bản thân mình cũng không tha.