Trên không trung có vài đạo lưu quang gào thét lướt tới, trong nháy mắt đã đến, hạ xuống mặt đất.
Chính là tên đệ tử Thiên Hương Cốc rời đi lúc trước kia, mời trưởng lão tọa trấn điểm thí luyện tới.
Trưởng lão đến, lúc này cũng làm cho mọi người ngoài tháp khiếp sợ.
Dù sao cũng là tồn tại Anh Biến Kỳ, những tu sĩ này bình thường cực ít có cơ hội nhìn thấy, thậm chí có người tu luyện cả đời, đến nay mới là lần thứ nhất nhìn thấy cường giả Anh Biến Kỳ.
- Thật mạnh, ở trước mặt ông ta, ta có loại kích động không nhịn được muốn quỳ xuống.
- Đó chính là khí tức của Anh Biến Kỳ, thì ra lại đáng sợ như vậy.
- Nếu như lần này có thể thuận lợi bái vào Thiên Hương Cốc, sau này có thể sẽ được cường giả Anh Biến Kỳ chỉ điểm, tương lai sẽ được ích lợi không nhỏ.
Mọi người đều nói nhỏ, ánh mắt đều rơi vào trên người vị trưởng lão kia.
- Tham kiến Thất trưởng lão.
Trưởng lão vừa đến, đệ tử Thiên Hương Cốc ở đây cũng dồn dập thi lễ quỳ lạy, cực kỳ cung kính.
Ông lão đột nhiên bịt miệng mũi lại, nhíu mày:
- Đây là mùi gì thế?
Một tên đệ tử Thiên Hương Cốc lúc này đáp:
- Hồi bẩm Trưởng lão, đây là mỹ thực thiếu niên mặc áo bào đen kia nấu nướng ra, tên là đậu hủ thúi, đệ tử vừa rồi có được một miếng, còn chưa kịp ăn.
Nói xong, y xoay tay đưa lên một miếng đậu hủ thúi đen thui.
- Vật thế này mà gọi là mỹ thực?
Khóe miệng của Thất trưởng lão nhất thời co lại.
Ở trên đường tới, ông ta đã từ trong miệng vài tên đệ tử hiểu rõ chuyện này, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy miếng đậu hủ thúi, cùng với cảm nhận được mùi vị khiếp người như vậy, ông ta vẫn còn có chút khó có thể tiếp thu.
- Đệ tử mới đầu cũng không tin, nhưng. . . thứ này đúng là ngửi thì thúi, nhưng lúc ăn lại thơm ngon vô cùng, hơn nữa còn có thể tăng cường thần hồn.
Tên đệ tử Thiên Hương Cốc kia cung kính nói.
- Tăng cường thần hồn?
Thất trưởng lão nhất thời cả kinh, vung tay lên, miếng đậu hủ thúi đen thui này liền bay tới trên tay ông ta.
Ánh mắt của mọi người cũng theo sát miếng đậu hủ thúi, không tự chủ được lộ ra một ít ước ao, có thậm chí có người còn chưa đã thèm liếm môi một cái.
Thất trưởng lão ngờ vực nhìn chằm chằm miếng đậu hủ thúi này, trước sau không nhìn ra có chỗ kỳ quái gì.
Nhưng là cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của mọi người đều tập trung ở trên miếng đậu hủ thúi này, Thất trưởng lão sau khi chần chờ một lát, trực tiếp đưa đậu hủ thúi vào trong miệng mình.
Sau một khắc, cặp con ngươi vẩn đục kia của hắn đột nhiên mở lớn, tràn ngập chấn động!
Quả nhiên rất ngon, hơn nữa. . . Còn có một cỗ sức mạnh kỳ quái, tựa hồ đang tác động tới thần hồn của ta, không đúng, chuyện này. . . Đây là thần vật có thể tẩm bổ thần hồn!
Trong lòng Thất trưởng lão kinh hãi không thôi
Thiên Hương Cốc lấy am hiểu chế thuốc thành danh, vật có thể tẩm bổ thần hồn, bọn họ cũng chỉ có một thứ. Đồng thời tỉ lệ thành đan cực kỳ thấp, sau khi luyện ra hầu như đều cho rằng bảo vật trấn phái để cất giấu, sẽ không dễ dàng lấy ra.
Nhưng hiện tại, vẻn vẹn một miếng đậu hủ thúi, một loại đồ ăn kỳ quái lại có thể đưa đến hiệu quả tẩm bổ thần hồn, chuyện này làm cho ông ta hoàn toàn kinh hãi.
- Hoa tiểu hữu!
Thất trưởng lão bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Từ Khuyết đang khắp nơi đánh giá trên tầng thứ tư, kêu lớn lên.
Từ Khuyết đang cân nhắc xem trên lầu đến cùng có phải là thật có người hay không, bị Thất trưởng lão gọi một tiếng như thế giật mình cả mình, lúc này trừng mắt mắng:
- Hoa em gái ngươi! Gọi lớn tiếng như vậy làm gì?
Ta kháo!
Mọi người nhất thời cả kinh, hít vào một ngụm khí lạnh, tỏ rõ vẻ ngơ ngác nhìn Từ Khuyết, thầm nghĩ cái tên này lúc nào chạy đến tầng thứ tư rồi? Hơn nữa hắn không muốn sống sao? Dám nói với trưởng lão Thiên Hương Cốc như vậy?
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 50 điểm Trang Bức!
Hiển nhiên Từ Khuyết trong lúc vô tình thành công trang bức được một chút!
Nhưng Thất trưởng lão lại không chỉ không phát hỏa, thậm chí còn ôm một ít áy náy, ngượng ngùng cười nói:
- Hoa tiểu hữu không nên tức giận, đúng là lão hủ đường đột, không biết tiểu hữu có phiền đi xuống một chuyến hay không, lão hủ có chuyện quan trọng muốn thỉnh giáo ngươi.
- Không tiện, không nhìn thấy ta đang vội vượt ải sao?
Từ Khuyết không chút nghĩ ngợi liền từ chối.
Thất trưởng lão vội vàng nói:
- Hoa tiểu hữu, lão hủ chính là trưởng lão Thiên Hương Cốc, đứng hàng thứ bảy, kỳ thực ngươi đã phù hợp yêu cầu nhập môn của đệ tử tinh anh, cửa ải này cũng đã tính thông qua, không cần tiếp tục xông lên nữa.
- Không được, ta là người có nguyên tắc, nói muốn xông liền phải xông, không đến tầng đỉnh tuyệt không bỏ qua.
Từ Khuyết kiên định nói.
Mọi người ở đây đều trợn mắt ngoác mồm.
- Trưởng lão không những không phát hỏa? Còn xin lỗi hắn?
- Hơn nữa. . . Ta không nghe lầm chứ? Trưởng lão nói hắn đã đủ tiêu chuẩn để trở thành đệ tử tinh anh nhưng hắn lại từ chối?
- Cái tên này đến cùng muốn làm gì thế?
- Đúng là. . . Đoán không ra.
Các đệ tử Thiên Hương Cốc cũng tỏ vẻ ngơ ngác, nhìn Từ Khuyết trên tháp.
Lúc này, Từ Khuyết cũng xoay người đang muốn rời đi.
Thất trưởng lão vội gọi hắn lại:
- Hoa tiểu hữu, vậy lão hủ chờ ngươi lên tới tầng thứ năm, sau đó cùng nhau đi tới thạch phòng nói một chút được không?
- Tầng thứ năm? Đùa gì thế? Ta phải đi lên tầng thứ mười, đừng nói, ta đang buồn tè đây, đi tới đỉnh tháp sẽ giải quyết, lúc nữa các ngươi tốt nhất trốn xa chút.
Từ Khuyết nói xong, một cái bước đi xa, lập tức liền bay lên tầng thứ năm, biến mất ở tháp trong cửa sổ tháp.
Thất trưởng lão cùng rất nhiều tu sĩ đều không còn gì để nói.
Lên tầng thứ mười? Còn muốn lên đỉnh tháp tưới nước tiểu? Ngươi sao không lên trời luôn đi?
Tu sĩ bình thường có thể lên tới tầng thứ năm đã rất đáng sợ, dù sao thần hồn cho dù mạnh mẽ đến đâu cũng có mức độ.
Dù cho là vị Thất trưởng lão Thiên Hương Cốc này, ghi chép cao nhất cũng chỉ có thể đi tới tầng thứ bảy.
- Càng đi lên, lực áp chế với thần hồn cũng sẽ càng ngày càng khủng bố, thôi, chờ hắn đi tới tầng thứ năm sẽ rõ ràng.
Thất trưởng lão lắc lắc đầu, tự nói một câu.
Đồng thời, đệ tử Thiên Hương Cốc cũng khẩn trương dịch cửa sổ tháp lên, bên trong tầng thứ năm xuất hiện hình ảnh của Từ Khuyết.
Chỉ thấy hắn lúc này đã đi tới trung ương của tầng thứ năm, hơn nữa tựa hồ áp lực cũng không phải là rất lớn, phảng phất như gánh đồ vật bước đi, tốc độ cực kỳ chậm, nhưng vẫn có thể tiến lên.
Tình cảnh này, nhất thời để tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc đến ngây người rồi!
- Chuyện này. . . Sao có thể được?
- Ở bên trong tầng thứ năm, hắn vẫn có thể đi lại?
- Chẳng lẽ muốn lên tầng thứ sáu? Trời ơi, hắn sao có thể làm được?
Đệ tử Thiên Hương Cốc đều kinh ngạc thốt lên thành tiếng.
Liền ngay cả Thất trưởng lão cũng ngây người, cực kỳ ngạc nhiên.
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 40 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 60 điểm Trang Bức!
Nhưng mà, Từ Khuyết vẫn đang tiếp tục tiến lên.
Hiện tại hắn xác thực cảm giác được có chút lực áp chế không nhỏ, mình phảng phất lại như đang cất bước ở trong một mảnh đầm lầy, mỗi một bước đều vô cùng nặng nề và gian nan.
Nhưng vẫn có thể chịu đựng được, hơn nữa loáng thoáng, hắn cũng cảm giác thần hồn của mình đang cùng với lực áp chế đối kháng, tựa hồ có hơi tăng cường, tuy rằng rất nhỏ bé, nhưng hắn rõ ràng cảm giác được có sự biến hóa.
Rất nhanh, hắn đi đến phía dưới cầu thang tiến về tầng thứ sáu, ngẩng đầu liếc mắt nhìn, hơi có chút chần chờ.
- Lại đi lên, e rằng lại phải mua Huyền Băng Bích Hỏa Lộ, mua hay là không mua đây?
. . .
- Hoa tiểu hữu, không nghĩ tới tuổi ngươi còn trẻ, lại có thần hồn mạnh mẽ như vậy, lão hủ thực sự bội phục. Thế nhưng tầng thứ sáu này vẫn là đừng đi lên, một tầng này không phải là những người trẻ tuổi các ngươi có thể đi tới.
- Mẹ nó, lão già lại dám kích ta? Không cho ta lên, ta càng phải tiến lên.
Trong lòng hắn hừ một tiếng, trực tiếp bỏ ra 500 điểm Trang Bức, lại mua tiếp một giọt Huyền Băng Bích Hỏa Lộ, trực tiếp nuốt vào trong miệng, chợt cất bước hướng về tầng thứ sáu.
Thất trưởng lão thay đổi sắc mặt, kinh hô:
- Hoa tiểu hữu, tuyệt đối không thể! Lão hủ thật sự không nói đùa với ngươi, lực áp chế thần hồn ở tầng thứ sáu này vô cùng cường đại, nếu thần hồn không đủ mạnh, trước khi Tháp Linh Vực đưa ngươi ra ngoài, thần hồn ngươi rất có khả năng sẽ bị triệt để bị nghiền nát.
Từ Khuyết đột nhiên dừng lại, xoay người, xuyên thấu qua cửa sổ tháp nhìn về phía mọi người dưới tháp, cười nhạt nói: - Vậy thì như thế nào?
Mọi người ngoài tháp ngẩn ra.
Tiếp đó, vẻ mặt Từ Khuyết trở nên hơi hung hồn, nghiêng góc 45 độ ngước nhìn bầu trời, leng keng mạnh mẽ nói ra:
- Sống là nhân kiệt, chết cũng là quỷ hùng, con đường cường giả của ta, tuyệt đối không thể bị Tháp Linh Vực này ngăn cản!