Vòng qua mấy toà phòng ốc, xuyên qua mấy con đường, lúc đến phòng luyện đan, Từ Khuyết mới phát hiện đã có không ít người đứng ở cửa chờ.
Ngoại trừ đại vương của Thiên Yêu bộ lạc Tô Linh Nhi, cùng với tiểu Hồng Hồ Tô Tiểu Thất, nơi này còn có vài tên Nguyên Anh kỳ dị tộc.
Nhìn thấy Từ Khuyết đến, mọi người đều nhíu mày.
- Hầu tử chết tiệt, làm sao tới chậm như vậy, ngươi xem Tiểu Ngọc lại nổi nóng rồi.
Tiểu Hồng Hồ Tô Tiểu Thất há mồm liền trách nói.
"Kẹt kẹt!"
Nhưng nàng vừa dứt lời, cửa lớn của phòng luyện đan liền đột nhiên bị đẩy ra, tiếp đó, liền nhìn thấy đầu Tiểu Ngọc từ sau cửa ló ra, mở to đôi mắt to xinh đẹp, vừa thấy được Từ Khuyết, lập tức liền vèo một cái, chạy vội ra.
Ở dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, nàng nhào vào trong lồng ngực Từ Khuyết, ngẩng đầu lên nhìn.
- Hầu tử ca ca, Tiểu Ngọc không nổi nóng, Tiểu Ngọc muốn nghe ngươi đánh đàn hát.
- Gọi ta là Đại Thánh.
Từ Khuyết xoa xoa đầu nhỏ của nàng, cười ha hả nói.
Tiểu Ngọc lập tức rất nghe lời hô:
- Đại Thánh ca ca.
". . ."
Mọi người ở đây đều há hốc mồm, tình huống gì thế này, Tiểu Ngọc bị trúng tà rồi?
Liền ngay cả Tô Linh Nhi cũng có chút ngờ vực.
Ngày hôm qua các nàng tuy rằng cũng nhìn thấy biến hóa của Tiểu Ngọc sau khi nghe được tiếng đàn, nhưng đều đã qua một buổi tối, hơn nữa Tiểu Ngọc vừa nãy lại cáu kỉnh lần nữa, nhưng Từ Khuyết vừa đến, Tiểu Ngọc liền giống như biến thành người khác, còn thân cận với hắn như thế, việc này khó tránh khỏi liền kỳ quái rồi.
- Tỷ tỷ, hầu tử chết tiệt này sẽ không phải là dùng tà thuật gì đó, đầu độc Tiểu Ngọc muội muội rồi chứ?
Tô Tiểu Thất cũng tỏ vẻ ngờ vực, tựa ở bên cạnh Tô Linh Nhi thầm nói.
Tô Linh Nhi suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:
- Chắc không phải, ngày hôm qua chúng ta đều ở đây, hơn nữa tiếng đàn kia cũng quả thật rất tuyệt diệu, có thể là chạm tới nội tâm của Tiểu Ngọc.
- Hừ, hầu tử chết tiệt này. . . tại sao cái gì cũng biết.
Tô Tiểu Thất chu chu miệng nhỏ, hừ một tiếng.
Từ Khuyết hình như có cảm giác, hướng phương hướng Tô Tiểu Thất nhìn lướt qua, làm ra vẻ mặt đắc ý.
Lập tức để cho Tô Tiểu Thất hận đến nghiến răng, muốn xông lại cắn Từ Khuyết một cái.
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên, không tiếp tục để ý đến nàng, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc sở dĩ gặp hắn liền trở nên biết điều như vậy, kỳ thực đúng là do tiếng đàn mang đến hiệu quả, chỉ có điều hiệu quả như thế cũng không phải là đầu độc, mà là tiếng đàn thật sự đánh bậy đánh bạ chạm tới nội tâm của Tiểu Ngọc, làm nàng nhớ lại tuổi thơ.
Liền ở trên người Từ Khuyết, Tiểu Ngọc mơ hồ tìm tới một loại cảm giác của người thân, cho nên mới ở trước mặt hắn biết điều như vậy.
Nhưng Từ Khuyết cũng rất yêu thích đứa nhỏ Tiểu Ngọc này, cảm giác như chính em gái mình vậy, vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.
- Đi thôi, Tiểu Ngọc, chúng ta đi luyện đan, luyện đan xong lại đánh đàn cho ngươi nghe.
- Được rồi, Đại Thánh ca ca.
Tiểu Ngọc cao hứng đáp, tay nhỏ nắm chặt ống tay áo của Từ Khuyết, cùng hắn đi đến phòng luyện đan.
Tất cả mọi người lhông biết tình huống tỏ vẻ ngơ ngác, lơ ngơ.
Có người nhìn về phía Tô Linh Nhi, cười khổ nói:
- Đại vương, chuyện này. . . chuyện này là thế nào?
Tô Linh Nhi lắc lắc đầu, im lặng không nói!
Từ Khuyết thì lại cùng Tiểu Ngọc tiến vào phòng luyện đan, vừa mới nhìn, đan phòng rất là rộng rãi, trên vách tường bốn phía bày ra rất nhiều giá gỗ chứa dược liệu, mà ở giữa đám phương pháp luyện đan lại là một cái đỉnh luyện đan thanh đồng.
Đỉnh có ba chân, mặt ngoài khắc đầy phù văn lít nha lít nhít, toả ra một luồng khí tức thần bí cổ điển, hiển nhiên đã trải qua không ít tuế nguyệt.
Từ Khuyết có chút nóng lòng muốn thử, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Ngọc hỏi:
- Tiểu Ngọc, ngươi làm dược đồng cho ta nhé? Ta đi tới thử luyện đan thuật xem.
- Đại Thánh ca ca cũng biết luyện đan sao?
Tiểu Ngọc lập tức kinh ngạc nói.
Mà mọi người ngoài cửa đều dồn dập biến sắc.
Tô Tiểu Thất khẩn vội vàng chạy vào nói:
- Hầu tử chết tiệt, ngươi chớ làm loạn đó, luyện đan không phải có thể đùa giỡn được đâu.
- Ta biết. Chính là không thể đùa giỡn, cho nên ta mới muốn tự mình ra tay mà, để Tiểu Ngọc học một ít kinh nghiệm.
Từ Khuyết trâu bò hò hét nói.
- Được được, Tiểu Ngọc để cho Đại Thánh ca ca luyện trước.
Tiểu Ngọc hết sức cao hứng gật gật đầu, không nghi ngờ Từ Khuyết chút nào.
Nhưng mọi người ngoài cửa vừa nghe thấy thế, lập tức liền bị dọa sợ.
Luyện đan xác thực không phải là đùa giỡn, một khi không khống chế được hỏa hầu, luyện ra phế đan thì thôi, then chốt là bây giờ muốn luyện chính là nhị tinh đan dược, nếu như sai lầm quá lớn, đỉnh luyện đan sẽ bị nổ tung, loại lực trùng kích kia, hầu như có thể phá hủy phân nửa Thiên Yêu bộ lạc.
Vì thế bình thường lúc Tiểu Ngọc đang luyện đan, những cường giả Nguyên Anh kỳ bọn họ đều phải ở bên ngoài bảo vệ, vạn nhất Tiểu Ngọc không may xuất hiện sai lầm, mới có thể tới kịp bổ cứu, khống chế bán kính vụ nổ.
Bây giờ vừa nghe thấy Tiểu Ngọc đồng ý để Từ Khuyết trước tiên luyện đan, mọi người không sợ mới lạ.
Tô Linh Nhi lúc này trừng mắt về phía Từ Khuyết, mở miệng nói:
- Tôn Ngộ Không, đừng có đùa nữa.
- Ngất, ta đùa giỡn khi nào, ta thật sự biết luyện đan mà.
Từ Khuyết nói.
Tô Tiểu Thất trợn tròn mắt: - Biết cái đầu ngươi, hầu tử chết tiệt, chính ngươi nói, ngươi vừa học đàn cổ lại tu luyện pháp quyết, làm còn có thời gian luyện đan dược? Huống hồ bây giờ phải luyện nhị tinh đan dược!
- Ây. . .
Từ Khuyết có chút nghẹn lời, mình còn xác thực chưa từng luyện, nhưng bây giờ không phải sắp luyện ư?
Vì thế hắn bồi thêm một câu:
- Đoán xem.
". . ." Khóe miệng Tô Tiểu Thất nhất thời co lại, rất muốn xông tới đánh Từ Khuyết.
Tô Linh Nhi đi lên phía trước, lắc đầu nói:
- Mặc kệ ngươi có hay không, trước tiên phối hợp Tiểu Ngọc, luyện xong Dưỡng Thần Đan cùng Huyết Nguyên Đan rồi nói. Hoặc là, chúng ta cũng tính toán món nợ ngày hôm qua ở trong sơn động.
". . ."
Từ Khuyết bất đắc dĩ, nhún nhún vai nói:
- Được rồi, không tin dẹp đi, sau đó ta luyện cho các ngươi xem.
Thấy Từ Khuyết chịu thoái nhượng, Tô Linh Nhi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Tiểu Ngọc:
- Tiểu Ngọc, ngươi có thể bắt đầu rồi, đừng để ý có thể thành công hay không, chỉ cần tĩnh tâm luyện đan là được rồi.
- Được rồi, Linh Nhi tỷ tỷ, Tiểu Ngọc tận lực thử xem, nếu như không được, liền để Đại Thánh ca ca đến.
Tiểu Ngọc tựa hồ rất tín nhiệm năng lực của Từ Khuyết, ngược lại có vẻ ung dung.
Nàng đi tới trước lò luyện đan, tay nhỏ nhẹ nhàng vung lên, một luồng hỏa diễm nhất thời từ dưới lô vọt lên.
Mà bên cạnh lò luyện đan, từ lâu đã để sẵn hơn mười phần dược liệu, Tiểu Ngọc tiện tay cầm lấy phần dược liệu thứ nhất, cổ tay vung lên, liền muốn ném vào trong lò luyện đan.
Con mắt Từ Khuyết đột nhiên trừng lớn, vội mở miệng ngăn lại nói:
- Chờ đã, Tiểu Ngọc, ngươi làm cái gì vậy? Dược liệu trước tiên cần phải loại trừ tạp chất, bằng không tỉ lệ thành đan sẽ rất thấp.
- Hả?
Tiểu Ngọc nhất thời tỏ vẻ hoang mang.
Mọi người ngoài cửa cũng ngẩn ra, tiếp đó đều nhíu mày.
- Hầu tử chết tiệt, có thể đừng quấy rối hay không, ở nơi đó giúp Tiểu Ngọc khống chế lửa đi.
Tô Tiểu Thất cắn hàm răng nhỏ nói.
Tô Linh Nhi cũng nhìn về phía Từ Khuyết, nghiêm túc nói ra:
- Tôn Ngộ Không, việc này đối với ta rất quan trọng, đã không còn thời gian để làm lỡ, ngày mai ta phải khởi hành đi vạn tộc lôi trì, ngươi có thể phối hợp với Tiểu Ngọc không?
Con lợn gợi tình? Ta quấy rối?
Từ Khuyết nhất thời liền không nói gì, lẽ nào các ngươi luyện đan dược đều tùy tiện như vậy? Trực tiếp ném dược liệu vào, hầm một nồi?
- Ta nghĩ tới, Đại Thánh ca ca nói đúng rồi, trong một bộ sách cổ từng nhắc qua loại phương pháp luyện đan này.
Đúng lúc này, Tiểu Ngọc vẫn bên trong nghi hoặc, đột nhiên mắt sáng lên, kinh ngạc nói.