Màn chắn cấm chế bên ngoài Lôi Trì khiến Từ Khuyết có chút chần chờ.
Hắn không muốn còn không chưa kịp tham gia tế Lôi Kiếp, đã bị những dị tộc này nhận ra, sau đó hắn không trang bức được nữa.
Hơn nữa điều quan trọng nhất chính là hắn cảm thấy rất hứng thú đối với lời Tô Linh Nhi nói, dẫn Thiên Lôi để rèn luyện thân thể.
Hiện tại, tuy Từ Khuyết học không ít pháp quyết, nhưng pháp quyết chân chính để thân thể mạnh mẽ lại không có, thứ duy nhất khiến thân thể được tăng cường, là các loại linh đan lúc trước hắn ăn trong Tàng Bảo Các của Thiên Võ Tông, suýt chút nữa đã bạo thể mà chết, sau đó hắn tu luyện Tự Đoạn Kinh Mạch, rồi kết hợp với công năng tự động chữa trị của hệ thống, mới để thân thể và kinh mạch dần dần trở nên mạnh mẽ.
Hiện nay hắn đã là Kim Đan kỳ Viên mãn, chỉ cần vượt qua Thiên Kiếp, hắn sẽ trở thành Nguyên Anh kỳ, đúng là có thể cân nhắc đến việc rèn luyện nhục thể.
Vì thế nên lần tế Lôi Kiếp này, hắn mới muốn tham gia!
- Hệ thống, ta dùng Khôi Lỗi Ngụy Trang, có thể đi qua cấm chế kia không?
Xuất phát từ sự cẩn thận, Từ Khuyết vẫn hỏi dò hệ thống.
Ding, trải qua tính toán, cấm chế này trải rộng toàn bộ khu vực Lôi Trì, chỉ cần kí chủ bước vào trong đó, cho dù ở nơi nào, đều sẽ bị phát hiện!
Hệ thống đáp lại.
Trong lòng Từ Khuyết lạn nửa, cấm chế trải rộng toàn bộ Lôi Trì?
Như thế này cũng quá nghịch thiên rồi, quét hình 360 độ không góc chết trong truyền thuyết? Cũng may là mình hỏi trước, nếu không bước một chân vào đi, chẳng phải sẽ bị toàn bộ Lôi Trì nuốt chửng?
- Ngươi sao thế? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?
Tô Linh Nhi đứng bên cạnh nghi ngờ nói.
Từ Khuyết tỏ vẻ cay đắng, nhàn nhạt nhìn màn chắn cấm chế rồi, phiền muộn nói:
- Xanh ốm, nấm hương!
- Nói tiếng người.
Tô Linh Nhi gắt giọng.
- Khó chịu, muốn khóc.
- Vì sao?
Tô Linh Nhi ngạc nhiên.
- Ngươi chờ chút.
Từ Khuyết lắc lắc đầu, gọi hệ thống, hỏi thêm lần nữa:
- Hệ thống, có biện pháp nào để ta trà trộn vào hay không?
- Kiến nghị kí chủ để bản hệ thống tạm thời phong ấn tu vị, sau đó có thể dùng Khôi Lỗi Ngụy Trang lừa gạt, sẽ không phát động cấm chế.
- Chỉ cần phong ấn tu vị là được?
- Đúng, sau khi phong ấn, bất cứ lúc nào cũng có thể khôi phục, nhưng khi kí chủ khôi phục tu vi, sẽ bị cấm chế Lôi Trì phản phệ.
- Thế thì có gì đáng sợ chứ, đến, phong ấn tu vị cho ta!
Hai mắt Từ Khuyết sáng ngời, trực tiếp để hệ thống giúp hắn phong ấn tu vị.
Dù sao khi đi vào cũng không thể đánh nhau, phong ấn tu vị cũng không ảnh hưởng gì, hơn nữa chỉ là tạm thời, nếu như thật sự gặp phải nguy hiểm gì, cùng lắm thì trong nháy mắt khôi phục tu vi, hắn xuất ra Thần Hành Độn Tẩu Phù để rời đi, sau đó trở lại chặn cửa là được rồi.
Ding, đã phong ấn tu vi của kí chủ!
Khi tiếng thông báo của hệ thống vang lên,
Từ Khuyết đột nhiên cảm thấy kinh mạch trong cơ thể biến mất, chân nguyên lực trong đan điền cũng biến mất rồi, trong nháy mắt biến thành phàm nhân, cảm giác giống như. . . Thân thể bị vét hết sức lực.
Nhưng từ bên ngoài nhìn vào thì cảnh giới của hắn vẫn là Kim Đan kỳ Viên mãn, không có gì khác biệt, Tô Linh Nhi ở bên cạnh cũng không cảm giác được.
- Đi thôi, có thể đi vào rồi.
Từ Khuyết bình tĩnh lại, nhìn về phía Tô Linh Nhi nói.
- À, trước tiên ta để lại ký hiệu, tiểu Thất và mấy vị cường giả trong tộc tối nay sẽ chạy tới.
Tô Linh Nhi gật gù, tay nhỏ nhẹ vung lên, lưu lại trên đất một ký hiệu bí mật.
Sau đó hai người cùng đi vào trong Lôi Trì.
Từ Khuyết rất thuận lợi xuyên qua màn chắn cấm chế, thân thể cũng không thấy cảm giác khác thường nào.
Sau khi đi về phía trước mấy ngàn mét, người càng ngày càng nhiều, đủ loại dị tộc, mỗi loại đều chiếm cứ một chỗ, đang nghỉ ngơi chờ đợi Lôi Kiếp tế tự ngày mai.
Khiến Từ Khuyết kinh ngạc chính là, ở trung tâm Lôi Trì, thật sự có chín cái ao.
Bên trong ao chứa lôi điện cuồng bạo, điện quang dày đặc đến mức gần ngưng tụ thành trạng thái lỏng, chẳng trách lại gọi là Lôi Trì.
Từ Khuyết lần đầu tiên nhìn thấy, không nhịn được có chút sợ hãi, hắn tin tưởng nếu như mình nhảy vào một Lôi Trì, trong nháy mắt nhất định sẽ bị đánh thành tro, huống hồ nơi này là còn có chín toà Lôi Trì, sợ rằng cho Anh Biến Kỳ đến cũng bị diệt trong nháy mắt.
- Đi, chúng ta qua bên kia.
Lúc này, Tô Linh Nhi chỉ tới một chỗ không có người.
Từ Khuyết cũng không do dự, cùng nàng bước qua.
Dọc đường đi có không ít ánh mắt nam tử dị tộc rơi trên người Tô Linh Nhi, có người đánh giá, có người không e dè lộ ra vẻ tham lam, hê hê cười gằn.
- Ô, đây không phải là Tô Linh Nhi của Thiên Yêu bộ lạc sao, không ngờ bên cạnh nàng còn cất giấu một con khỉ đực đấy, xem ra ngươi cũng không chịu được tịch mịch.
- Phí lời, ngươi nhìn nàng trời sinh mị cốt, là loại người thủy tính dương hoa, sao có thể chịu cảnh cô đơn được?
- Chà chà, đáng tiếc nha, tìm ai không tìm, sao lại tìm một con khỉ chứ.
- Ha ha, hơn nữa còn là khỉ Kim Đan kỳ, không ngờ nàng lại may mắn như vậy.
Đủ loại từ khó nghe cùng với tiếng huýt gió, liên tiếp truyền tới.
- Tiên sư bọn thiểu năng!
Từ Khuyết nghe thấy những lời kia thì lông mày nhíu lại, đang muốn mở miệng mắng người.
Nhưng Tô Linh Nhi đã sớm dự liệu, lập kéo kéo hắn lại, lắc đầu nói:
- Quên lời ta đã nói trước lúc đi vào sao? Không cần để ý tới những người này, chờ ta độ kiếp thành công, bước vào Anh Biến Kỳ, nhất định sẽ tìm bọn họ tính sổ.
- Hắc hắc, tại sao lại phải đợi? Lúc trước ta đồng ý với ngươi sẽ không nói lung tung, nhưng hiện tại là bọn họ tự muốn ăn mắng, ta cũng không thể nhịn được, ta vốn là người có oán thì phải báo ngay.
Từ Khuyết nói xong, lập tức quay đầu quét mắt về đám dị tộc.
- Không cần. . .
Tô Linh Nhi kinh ngạc thốt lên.
Nhưng Từ Khuyết đã bắt đầu mắng.
- Mẹ tụi bây, các ngươi đều mấy trăm năm không đánh răng đúng không? Miệng thúi như thế?
- Nhìn cái gì vậy, có tin bản đại thánh dùng một gậy đâm mù mắt chó của ngươi hay không?
. . .
Mười mấy tên dị tộc ở đây đều ngẩn ra, sau đó giận tím mặt.
Đa số bọn họ đều là Nguyên Anh kỳ, hiện tại bị một con khỉ mới có tu vi Kim Đan kỳ dám kêu gào nhục mạ họ như vậy, trong nháy mắt bọn họ đều nổi cơn thịnh nộ.
- Đồ hỗn trướng, ngươi chán sống phải không?
Một nam tử mũi trâu đứng lên quát mắng.
Từ Khuyết cười lạnh nói:
- Ta có chán sống hay không thì mắc mớ gì tới ngươi, nhưng ta biết ngươi sống chính là đang lãng phí không khí, chết đi thì lãng phí đất đai, lên thiên đường bị người phỉ nhổ, rơi xuống địa ngục bị người vứt bỏ.
- Ngươi. . .
- Ngươi đừng nói chuyện với ta, ta không muốn nghe, nếu không người khác sẽ cho rằng ta đang cãi nhau cùng một con heo.
- Ta. . .
- Ta cũng không biết vì sao bây giờ ngươi vẫn còn dũng khí để sống, nhìn cái mũi heo của ngươnày, cũng không thấy ngại mà còn ra đường ghẹo em gái?
- Ta đây là mũi trâu. . .
- Cho dù là mũi trâu, cũng là mũi trâu xấu nhất, ta đột nhiên rất bội phục cha mẹ ngươi đủ dũng khí, có thể nhịn cảm giác buồn nôn xuống để nuôi ngươi lớn như vậy."
- Đầu khỉ, ngươi. . .
- Đừng nói ta, ta rất khỏe, thế nhưng ngươi thật sự là nên mau đi đầu thai lại đi, đời sau cố gắng làm một đầu heo, ít nhất cũng dễ nhìn hơn hiện tại vừa giống heo vừa giống trâu.
- Vô liêm sỉ, ngươi muốn chết!
Nam tử mũi trâu nổi giận, hắn trực tiếp đánh về phía Từ Khuyết.
Nhưng ở bên trong Lôi Trì vốn có cấm chế không được động thủ, hắn vừa vung quyền, pháp quyết trong cơ thể vừa vận chuyển, bên trong một toà Lôi Trì gần đó đột nhiên vọt ra một lôi xà, mang theo khí tức cuồng bạo với tốc độ không cách nào tránh né, trong khoảnh khắc đập lên trên người hắn.
"Ầm!"
Nam tử mũi trâu bị đập bay ra ngoài, bay xuống bãi cỏ phía xa, cả người cháy đen, khói trắng bốc lên, hoàn toàn không còn động tĩnh.
". . ."
Tất cả mọi người chúng kiến đều há hốc mồm.
Bọn họ chưa từng thấy ai mắng người có thể mắng lưu loát có thứ tự như thế, một câu hoàn chỉnh cũng không cho tên mũi trâu kia nói xong, khiến hắn tức giận đến mất đi lý trí, dám động tay trong Lôi Trì, kết quả đang sống sờ sờ lại bị cấm chế đánh chết.
Chuyện này. . . Miệng của con khỉ kia cũng quá độc rồi?
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn về phía Từ Khuyết, nội tâm khẽ rùng mình một trận, có chút may mắn vì mình không cái nhau với hắn, nếu không mình có khả năng cũng sẽ bị tức đến mất đi lý trí, rơi vào kết cục giống tên mũi trâu kia.
Tô Linh Nhi cũng vô cùng ngạc nhiên, nàng không ngờ Từ Khuyết mắng người lại lợi hại như vậy, miệng mắng liên tiếp, tựa như không cần nghĩ, cứ một mạch mắng ra, quả thực quá ác.
Nàng thậm chí còn tưởng tượng một chút, nếu như mình và Từ Khuyết mắng nhau, có khả năng nàng cũng thật sẽ bị tức đến mức ra tay giết người.
- À, người có ngực mọc ở trên lưng kia, ngươi lại đây, ta nhìn thấy ngươi trừng ta, ngươi muốn cãi nhau đúng không?
Lúc này, Từ Khuyết lại đột nhiên duỗi tay chỉ vào một người trong đám người kia.
Mọi người đều kinh ngạc, quay đầu nhìn lại, phát hiện một nam tử có vẻ như thuộc dị tộc lạc đà, hai tay nắm chặt, sắc mặt tái nhợt căm tức nhìn Từ Khuyết.
Mọi người mới kịp phản ứng được, suýt chút nữa té xỉu.
Trên lưng người ta là bướu lạc đà mà! Ở đâu ra bộ ngực. . .
Tô Linh Nhi cũng không còn gì để nói, kho ống tay áo Từ Khuyết, thấp ginói:
- Được rồi, đừng nói nữa.
- Không được, ta chính là không ưa những thứ có hình thù kỳ quái! Ngươi nhìn nhìn tên kia. . . Uầy ôi, tiểu jj lại mọc ở trên mặt.
Từ Khuyết chỉ về một người, kinh ngạc nói.
Một nam tử thuộc dị tộc voi lớn, mặt đen tại chỗ, suýt nữa đã phun một búng máu ra.
- Mẹ kiếp!
Nam tử Tượng tộc tức giận mắng một tiếng, xoay người rời đi, căn bản không dám tiếp tục ở lại, bởi vì hắn biết nếu mình ở lại, nhất định sẽ không nhịn được muốn ra tay giết người.
Vẻ mặt mọi người cũng co giật, tốt. . . Thật là độc à! Tiểu jj mọc ở trên mặt? Thế mà hắn có thể bị nghĩ đến, e là sau này Tượng tộc sẽ không còn mặt mũi gặp người. . .
Lúc này, một nam tử thuộc Xà tộc không nhịn được cười lớn lên:
- Ha ha ha ha, cười chết lão tử, thực lực của đầu khỉ này thì chẳng ra sao, thế mà miệng lưỡi còn độc hơn Xà tộc ta gấp mấy lần.
Lúc này Từ Khuyết lại trợn mắt nhìn sang:
- Tiên sư nó, ngươi là kẻ có đầu mọc trên tiểu jj, còn có mặt mũi cười?