Hổ Tiên đang nướng trên xiên, sau khi bị sét đánh xuống, lại nổ thành bánh quai chèo, cháy đen, từ đó bốc lên từng sợi khói trắng, hiển nhiên là không thể ăn.
Từ Khuyết tỏ vẻ tiếc nuối, nhìn về phía mọi người nói: - Chư vị, Hổ Vương Tiên không còn, hay là ta nướng một quả thận hổ?
". . ."
Mọi người ở đây đều tỏ vẻ không còn gì để nói, một số nữ tử dị tộc càng đỏ ửng mặt, hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn.
Mà Hổ Vương đang nghênh tiếp Thiên Kiếp gột rửa, cũng lộ vẻ hung ác, vẻ mặt âm trầm, con ngươi tàn đầy sát ý.
Khi Từ Khuyết hô lên câu "Hổ Vương ngươi bị nổ", gã suýt nữa đã không nhịn được muốn lao xuống dung một chưởng vỗ chết Từ Khuyết, nhưng cuối cùng gã vẫn nhịn xuống, dù sao gã cũng là Vương của một bộ lạc, một chút nhẫn nại vẫn phải có.
Hắn tin tưởng, chỉ cần vượt qua Thiên Kiếp, con khỉ phía dưới kia nhất định sẽ trở thành khỉ chết.
- Không cần để ý tới sẽ một thằng hề nhảy nhót, chờ bản vương độ Thiên Kiếp xong, nhất định luộc hắn, ngàn đao bầm thây, để chư vị thưởng thức thịt khỉ.
Hổ Vương đứng trên tế đàn, uy phong lẫm lẫm, trung khí mười phần quát lên.
"Ầm!"
Một đạo thiên kiếp lôi điện hạ xuống, đánh xuống thân o lớn của Hổ Vương, bị gã mạnh mẽ chống đỡ, khí thế vương giả trong nháy mắt tràn ngập toàn trường.
- Đây là đạo thiên thứ tư rồi, Hổ Vương quá mạnh mẽ, có thể lấy thân thể cứng rắn chống đỡ bốn đạo thiên kiếp!
- Hổ Vương uy vũ!
- Yêu Hoàng mới của bộ tộc ta sắp sinh ra!
Mọi người bị khí phách của Hổ Vương chế phục, đồng thanh hô vang.
Người Vạn Yêu Bộ Lạc liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra ý cười.
- Xem ra Hổ Vương cũng có thể chống đỡ đạo thiên kiếp thứ năm, then chốt phải xem hắn có thể dẫn động đạo thiên kiếp thứ sáu hay không thôi!
- Không sai, bởi vì huyết mạch của Cửu Vĩ Yêu Hồ nên có thể dễ dàng dẫn động đạo thiên kiếp thứ sau, nhưng Hổ Vương thông giống thế.
- Hổ Vương mạnh nhất cũng chỉ có thể dẫn ra năm đạo, có thể dẫn động đạo thiên kiếp thứ sáu hay không, còn phải xem hắn có đủ mạnh hay không, phải xem thời khắc then chốt.
- Ân, mặc kệ tên khỉ kia nói gì, cũng không thể ảnh hưởng tới Hổ Vương.
- Mau nhìn, đạo thiên kiếp thứ năm sắp đến!
Ánh mắt mấy người đều tập trung nhìn lên trên tế đàn, lộ ra thần sắc cực kỳ mong đợi.
Bọn họ không còn quan tâm đến Từ Khuyết dưới tế đài nữa, còn mấy vị cường giả của Thiên Yêu bộ lạc lại đang lo lắng, nghĩ có nên đánh thức Tô Linh Nhi, để Tô Linh Nhi gọi tên khỉ kia trở về không.
Nhưng lúc nừ Khuyết lại lấy ra một cái nồi lớđể trên đống lửa, t dầu vào trong nồi.
- Chuyện này. . ên này lại muốn làm gì?
- Dùng nồi chảo? Không phải là muốn nấu hổ tiên, nấu hổ thận chứ?
- Tôn tiểu hữu. . . Thật là không còn gì để nói nữa.
- Ài, kỳ thực ta biết dụng ý của hắn, hắn muốn quấy nhiễu Hổ Vương, không để gã độ kiếp thành công.
- Đáng tiếc là vô dụng, Hổ Vương dồi dào khí huyết như vậy, cho dù phải đỡ đạo thiên kiếp thứ sáu cũng không có vấn đề, không phải Tôn tiểu hữu tùy tiện có thể quấy nhiễu được.
- Chỉ có thể trách mấy người chúng ta, nếu không phải chúng ta sơ sẩy bất cẩn, để bọn họ mang Tiểu Thất đi, rồi dựa vào đó để uy hiếp đại vương của chúng ta, làm hại nàng phải chịu đựng uy ln Kiếp vượt quá mức.
Mấy người đều lắc đầu thở dài.
Mà lúc này, từ đám mây trên bầu trời lại nổ vang.
Ầm ầm ——!
Đạo lôi kiếp thứ năm, đang dần hình thành, tầng mây dày đặc cuồn cuộn mạnh mẽ, tựa như bị lôi điện thiêu đến sôi trào.
Tất cả mọi người đều không tự chủ mà nín thở, hai mắt chăm chú nhìn lên trời.
"Xoẹt xoẹt!"
Cuối cùng một đạo lôi điện to bằng cánh tay cũng bổ xuống.
"Hống!"
Hổ Vương bấm ra vô số loại pháp quyết, lớn tiếng gào thét, gắng sức chống đỡ đạo thiên lôi này!
"Oanh" một tiếng thật lớn, lôi điện đánh xuống trên người Hổ Vương, đánh bay gã bắn về biên giới tế đài, sắc mặt cũng thoáng trở lên trắng xám.
Thế nhưng, đạo thiên kiếp thứ năm này, gã thành công vượt qua rồi.
- Hổ Vương uy vũ!
"Đạo thứ năm cũng đỡ được."
- Kế tiếp chính là thời điểm mấu chốt nhất, cần tập tr hồn, dẫn động thiên địa, sẽ có thể dẫn ra đạo thiên kiếp thứ sáu.
- Không sai, chỉ cần dẫn ra đạo thiên kiếp thứ sáu, rồi lại dẫn động một toà Lôi Trì, thì đời Yêu Hoàng mới không phải Hổ Vương thì không còn ai khác.
Đám người của Vạn Yêu Bộ Lạc đều vô cùng hưng phấn.
Các dị tộc khác cũng vô cùng chờ mong, bọn họ cũng không quan tâm ai làm Yêu Hoàng mới, chỉ cần người có thực lực đủ mạnh, thì có tư cách ngồi trên vị trí kia, dẫn dắt tộc bọn họ phát triển.
Mà lúc này, cuối cùng cũng có người nhìn thấy Từ Khuyết ở dưới tế đàn bắc nồi chảo, nhất thời đều kinh ngạc thốt lên.
- Các ngươi mau nhìn, tên khỉ kia lại muốn làm gì?
- Bắc một cái nồi, đây là muốn nấu món gì?
ha, vô dụng thôi, huynh trưởng ta đã bắt đầu tụ thần hồn, dẫn động Thiên Địa, hắn sẽ không ảnh hưởng được đến huynh ấy.
Đệ đệ của Hổ Vương liên tục cười lạnh, lắc đầu nói:
- Đợi huynh trưởng ta độ kiếp xong, tên khỉ kia nhất định phải chết.
- Không sai, dù cho hắn thật sự nấu thận, cũng không có bất kỳ tác dụng gì, Hổ Vương muốn Độ Kiếp, kai có thể ngăn cản.
Một tên dị tộc khác cũng la lên.
Từ Khuyết một mặt xem thường, cười lạnh nói:
- Không ai có thể ngăn cản đúng không? Bản Đại Thánh càng muốn ngăn cản hắn!
Cùng lúc đó, Hổ Vương đã trở lại trung ương tế đàn, bước chân mạnh mẽ, tinh thần yên tĩnh, không quan tâm đến tiếng ồn phía dưới, tập trung thần hồn, bắt đầu dẫn động thiên địa, nỗ lực đạt tới đạo lôi kiếp thứ sáu gian nan nhất này.
Giống như lời đám người dị tộc từng nói, chỉ cần gã dẫn động được đạo thiên kiếp thứ sáu, là có thể ngang sức với Tô Linh Nhi, sáu phần!
Tiếp theo lại dẫn động một toà Lôi Trì để rèn luyện thêm một phần, như vậy vị trí Yêu Hoàng trừ gã ra thì không còn ai khác.
Hơn nữa, Hổ Vương cũng rất cần đạo thiên kiếp thứ sáu này để rèn luyện thân thể, cơ hội duy nhất trong trăm năm này, gã cảm thấy nhất định phải nắm giữ!
"Ầm ầm ——!"
Cuối cùng, đạo thiên kiếp thứ sáu cũng bị dẫn động, bắt đầu nổi lên trong tầng mây.
Mọi người dưới tế đàn cũng vô cùng kinh ngạc thốt lên không ngừng, người nào cũng hưng phấn.
- Thành công rồi, Hổ Vương thật sự dẫn động được đạo thiên kiếp thứ sáu.
- Quá mạnh mẽ, không hổ là Hổ Vương!
. . .
Bên trên tế đàn, khóe miệng Hổ Vương hiện lên ý cười, gã cách thành công chỉ còn một bước nữa thôi.
- Oa, dầu sôi, có thể rán thức ăn rồi.
Đúng lúc này, Từ Khuyết cũng kinh ngạc thốt lên một tiếng, hắn đứng lên, xoay tay một cái, từ trong hệ thống lấy ra một túi đậu hủ thúi lớn, trực tiếp đổ vào chảo dầu.
Rồi hắn ngẩng đầu liếc nhìn Hổ Vương đang độ kiếp trên đài một chút, cười nói:
- Không phải là ngươi có thể đỡ sao? Ta xem ngươi có thể đỡ tới khi nào?
"Xoẹt!"
Trong nháy mắt, từng khối đậu hủ thúi rơi xuống chảo dầu sôi, không ngừng lăn lộn, một mùi thối khiến người ta buồn nôn, bỗng nhiên bay lên.
Bên cạnh Lôi Trì, tất cả mọi dị tộc đều cứng đờ, sau đó sắc mặt thi nhau biến đổi.
- CMN, đây là mùi gì?
- Phâên khỉ kia đang rán phân?
- Hắn điên rồi sao, lại ởây rán phân!
- Oa, ta không chịu được, mùi vị này. . .
Có người còn chưa kịp nói xong, vẻ mặt tái nhợt khom lưng ói.
Đối với những người không biết đậu hủ thúi, mùi vị này thật sự rất khó ngửi, cộng với ấn tượng ban đầu của bọn họ, nên nghĩ đậu hủ thúi ngộ nhận là phân, nhất thời tự khiến mình buồn nôn gấp đôi.
Mà mùi vị tanh tưởi này cũng dần bay lên trời cao, tràn ngập trên tế đàn.
Hổ Vương vốn đang tụ tập thần hồn, liều mạng dẫn động đạo lôi kiếp thứ sáu đánh xuống, đột nhiên ngửi được mùi vị tanh tưởi kia đập tới trước mặt, thần hồn lập tức căng thẳng, biến thành không ổn định.
Gã đã đến một bước mấu chốt nhất, lúc này thần hồn không ổn định, đối với gã mà nói chẳng khác nào một đòn chí mạng.
Bởi vì sợi thần hồn không ổn định, trong khoảnh khắc đạo thiên kiếp thứ sáu vốn đang muốn đánh xuống, đột nhiên như thủy triều rút lui.
Toàn bộ bầu trời lập tức khôi phục yên tĩnh, đám mây cuồn cuồn cũng tan rã, tất cả đều biến mất trả lại một bầu trời quang vạn dặm.
Đạo thiên kiếp thứ sáu của Hổ Vương biến mất.
Kiếm củi ba năm thiêu một giờ!
"Phốc!"
Hổ Vương bị lửa giận công tâm, oán niệm và phẫn nộ dâng lên, lập tức không nhịn được phun ra một ngụm máu tại chỗ, đồng thời tinh thần chấn động mạnh, gã tức giận mắng: