- Không biết hát? Không biết hát các ngươi còn dám lớn lối như vậy? Đến đây, ta dạy cho các ngươi! 3 2 1 bắt đầu. . .
Từ Khuyết trừng mắt khiển trách, chợt điều chỉnh yết hầu một chút, tình cảm dạt dào bắt đầu hát.
- Liền như vậy bị ngươi chinh phục, cởi hết thảy quần áo, cảm thụ ngươi xâm nhập, tầm mắt của ta đã mơ hồ. . . Lo lắng làm gì, còn không mau hát? Lúc nữa ai không học được, búng jj một trăm lần!
Vài tên dị tộc sửng sốt một chút, nhất thời sợ đến sắc mặt tái nhợt, vội vàng mở miệng cùng hát lên:
- Liền. . . Liền như vậy bị ngươi chinh phục. . .
- Cởi. . . Cởi hết thảy quần áo. . .
. . .
Từ Khuyết thoả mãn gật đầu:
- Đúng, không sai, chính là cảm giác này, mang theo oan ức cùng bất đắc dĩ, còn có sự đau đớn này, hòa vào trong tiếng ca, vậy, mặt cùng cái mông giống nhau kia, ngươi hát không đúng, đừng lạc giọng a!
. . .
Nhìn Từ Khuyết hóa thân thành nhạc sĩ, dạy mấy tên dị tộc hát lên từ khúc kỳ kỳ quái quái, trên đầu mọi người bên cạnh Lôi Trì không khỏi đều treo đầy hắc tuyến.
Cũng may bài khúc này cũng không khó hát, âm điệu dễ hiểu thông tục, ca từ cũng thâm nhập lòng người, ai cũng thích, đơn giản sáng tỏ. . .
Vài tên dị tộc sau khi cùng hát mấy lần, càng hát càng thuận miệng, cuối cùng thậm chí còn có một tên dị tộc nửa người nửa sói, trước mặt mọi người cao giọng lên.
- Không tồi không tồi, quỳ trên mặt đất luyện thật giỏi, luyện đến ta hài lòng mới thôi.
Từ Khuyết nói xong, cười híp mắt xoay người, hướng đám người Tô Linh Nhi đi đến.
Lúc này mấy người Thiên Yêu bộ lạc, bao gồm cả Tô Linh Nhi, trên mặt đều mang theo nụ cười khổ, đối với những thủ đoạn chỉnh người cổ quái kỳ lạ này của Từ Khuyết, bọn họ trước sau vẫn chưa quen thuộc nổi.
Nhưng Từ Khuyết thành công vượt qua Bát Tiêu Lôi Kiếp, cũng trải qua chín toà Lôi Trì gột rửa, cơ bản xem như là ngồi chắc bảo tọa tân Yêu Hoàng, chuyện này làm cho bọn họ đều cảm thấy mừng rỡ.
- Tôn Ngộ Không, xem ra lúc trước ta vẫn là đánh giá thấp ngươi.
Tô Linh Nhi cười nhạt nói.
Lúc trước trên đường đến Lôi Trì, nàng còn lo lắng Từ Khuyết lấy tu vi Kim Đan kỳ lên trên tế đài, sẽ đưa tới cười nhạo, nhưng kết quả lại không giống như thế, liền vị trí Yêu Hoàng đều bị hắn vững vàng bắt lấy.
Từ Khuyết nhún nhún vai:
- Đây không là cái gì, năm đó lúc ta còn chỉ là Kết Đan kỳ, liền Anh Biến Kỳ đều đánh qua.
-"Ít khoác lác! Khen ngươi ngươi còn theo cột trèo lên trên đúng không?"
Tô Linh Nhi tức giận trợn tròn mắt.
Từ Khuyết lập tức liền không vui, vỗ ngực nói:
- Ta làm sao lại khoác lác, không tin ngươi đi ra ngoài hỏi thăm một chút, người trong thiên hạ có người nào không biết, Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không ta nổi danh không khoác lác.
". . ." Tô Linh Nhi lắc lắc đầu, cười không nói.
Từ Khuyết trừng trừng mắt:
- Ai nha, ngươi còn lắc đầu, đến đến đến, đêm nay đến phòng ta, hoàn thành hai cái điều kiện kia.
Tô Linh Nhi ngẩn ra:
- Hai cái điều kiện ta đương nhiên có thể hoàn thành, thế nhưng vì sao phải đến phòng ngươi? Ngươi muốn ta làm việc nhà sao?
- Không phải, ta cho ngươi ăn phía dưới!
". . ." Tô Linh Nhi nhất thời nhớ tới suy đoán lúc trước, lập tức hai gò má đỏ bừng, giống như oán trách tàn nhẫn lườm Từ Khuyết một cái.
Nhưng mà vài ông lão Thiên Yêu bộ lạc bên cạnh, nhìn dáng dấp của hai người như vậy, đều cảm thấy vạn phần vui mừng, hài lòng, cuối cùng đều lộ ra nụ cười mang ý tứ sâu xa.
Tại trong mắt bọn họ, mặc kệ là Từ Khuyết hay là Tô Linh Nhi đoạt được Yêu Hoàng bảo tọa, đối với Thiên Yêu bộ lạc mà nói đều giống nhau, không có gì khác biệt, ngược lại sau đó có khả năng cũng là người một nhà thôi. . .
Cuối cùng Lôi Kiếp tế tự lại tiếp tục triển khai, tuy rằng chín toà Lôi Trì đều bị Từ Khuyết lấy ra hết sạch, nhưng tế đài vẫn hữu dụng.
Rất nhiều dị tộc đều đi tới vượt qua thiên kiếp, nhưng đa số đều là Tam, Tứ tiêu lôi kiếp, một cái Ngũ Tiêu trở lên đều chưa từng xuất hiện.
Dị tộc Vạn Yêu Bộ Lạc thì bị lôi điện của Từ Khuyết hành hạ đến chết đi sống lại, cuối cùng vừa hát chinh phục, vừa hôn mê bất tỉnh.
Đáng nhắc tới chính là, Hổ Vương vì thương thế quá nặng, cuối cùng cũng hôn mê bất tỉnh, bị Hổ Đệ cũng bị thương nặng, chậm rãi kéo dài tới bên trong góc chữa thương.
Từ Khuyết vốn định tiến lên, diệt trừ hai huynh đệ bọn họ, lại bị Tô Linh Nhi ngăn lại.
- Không thể giết bọn họ, bất kể nói thế nào, Hổ Vương cũng là một đời đại vương của một bộ lạc, nếu giết gã ở đây, tất nhiên sẽ kinh động những lão tổ kia, đến lúc đó bộ tộc ta khả năng lại bị loạn lớn hơn.
- Ngươi không sợ tương lai bọn họ trả thù sao?
Từ Khuyết cau mày nói, dù sao nhổ cỏ tận gốc, mới là phong cách của hắn.
Tô Linh Nhi sâu sắc nhìn Từ Khuyết một chút, cuối cùng dời ánh mắt, nhàn nhạt trả lời một câu:
- Có ngươi ở đây, ta không sợ!
A?
Từ Khuyết nhất thời ngẩn ra, tiếp đó con ngươi sáng lên.
Ái chà, tiểu yêu tinh này, đã biết ghẹo trai rồi.
. . .
Mãi đến tận lúc màn đêm buông xuống, Lôi Kiếp tế tự mới kết thúc.
Cấm chế bình phong bên ngoài Lôi Trì mở ra, Từ Khuyết cùng đám người Tô Linh Nhi cùng nhau rời đi.
Ở lối vào Lôi Trì, Tô Tiểu Thất cũng bình yên vô sự được đưa trở về.
Vừa thấy Tô Linh Nhi, em gái nhỏ lập tức liền xông lên, nhào vào trong lòng nàng, tức giận bất bình hô muốn tìm Vạn Yêu Bộ Lạc báo thù.
Kết quả sau một khắc, lúc Tô Tiểu Thất nhìn thấy dị tộc Vạn Yêu Bộ Lạc, bao gồm cả Hổ Vương, mỗi một người đều thảm trạng bị người khiêng ra, nhất thời liền ngây người rồi!
- Chuyện này. . . Đây là làm sao?
Tô Tiểu Thất nhìn về phía Tô Linh Nhi hỏi.
Tô Linh Nhi hé miệng nở nụ cười:
- Ngươi phải hỏi Tôn Ngộ Không đi.
- Không thể nào, đây là hầu tử chết tiệt làm ra?
Tô Tiểu Thất nhất thời khiếp sợ, khó có thể tin nhìn về phía Từ Khuyết.
Từ Khuyết khoát tay áo một cái, khiêm tốn nói:
- Đừng cảm ơn ta, ta làm việc tốt luôn luôn không lưu danh, không nói nữa, ta về nhà viết nhật ký đây.
Lúc trở lại Thiên Yêu bộ lạc, đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Từ Khuyết vừa đến bộ lạc, liền trực tiếp trở về trong phòng mình, cả người nằm nhoài trên nệm, cực kỳ khoan khoái duỗi lưng ra.
Lúc trên đường trở về, Tô Linh Nhi nói cho hắn, hai ngày sau còn phải đi Yêu thành đăng cơ, chính thức tiếp nhận vị trí tân Yêu Hoàng.
Hơn nữa cũng bởi vì hắn sắp trở thành Yêu Hoàng, bây giờ cũng không cần lo lắng những lão tổ trong tộc kia mơ ước Luyện Đan Thuật của hắn, mạnh mẽ lưu hắn lại.
Nói tóm lại, đây cũng là một tin tức tốt.
Nhưng đối với Từ Khuyết mà nói, những việc này có cũng được mà không có cũng được, then chốt là trận lôi kiếp này làm hắn thu hoạch rất phong phú.
Riêng Minh Vương Trấn Ngục thể liền để thân thể hắn mạnh mẽ hơn lúc trước vô số lần, có thể so với đồng bì thiết cốt, đồng thời còn hấp thu Bát Tiêu Lôi Kiếp, thêm vào sức mạnh của chín toà Lôi Trì, đổi lấy năng lực chưởng khống Lôi Điện, cùng với tự nghĩ ra một chiêu pháp quyết cường hãn "Hầu Tắc Lôi".
Nhưng ngoài ra, điểm Trang Bức đúng là không kiếm được bao nhiêu.
Trừ đi tiêu hao mấy ngày nay do dùng Khôi Lỗi Ngụy Trang thêm giờ, cùng với một quyển sách kỹ năng Nhị Tinh Luyện Dược Sư, cộng thêm một bộ Dây Chuyền Chữ Thập, còn có lẻ loi tiêu hao một ít tiêu phí, Từ Khuyết tổng cộng đã bỏ ra gần 3000 điểm Trang Bức.
Nhưng một chuyến Lôi Kiếp tế tự này, hắn lại dựa vào Trang Bức đại pháp vững chắc, đã thu hồi lại vốn.
Vì thế điểm Trang Bức còn dư lại trên người vẫn có hơn bốn ngàn điểm.
Từ Khuyết đối với tình hình này, vẫn cảm thấy có thể tiếp thu, tuy rằng không kiếm lời bao nhiêu, nhưng ít nhất mình lại trở nên mạnh mẽ rồi.
Một lát sau, hắn chỉnh lý xong dự trữ hệ thống của mình, liền đắp chăn, cúi đầu liền ngủ.
Cho đến lúc màn đêm buông xuống, Từ Khuyết như trước ngủ rất say, ngủ thẳng tới thiên hoang địa lão.
Nhưng ngoài cửa lại truyền đến một tiếng bước chân nhẹ nhàng, tiếp đó. . .
"Thùng thùng!"
Có người gõ cửa phòng.
Từ Khuyết mơ mơ màng màng ngồi dậy, lắc đầu, lúc này mới xuống giường đi ra mở cửa.
Kết quả vừa nhìn thấy người ngoài cửa, nhất thời kinh ngạc.
Tô Linh Nhi? Tình huống đây là thế nào, hơn nửa đêm gõ cửa của ta để làm gì?
Từ Khuyết tỏ rõ vẻ mơ hồ!
Tô Linh Nhi thì lại mở to đôi mắt đẹp, có nhiều thâm ý nhìn Từ Khuyết, cười khẽ nói:
- Làm sao có dáng vẻ kinh ngạc như vậy, không phải ngươi nói phải cho ta ăn phía dưới sao? Ta đến rồi!