Chương 40: Không Được Đi, Ở Lại Nơi Này Nhìn Ta Trang Bức
Cuồng cái gì khốc cái gì Tạc Thiên Bang?
Đây là cái tên quỷ gì?
Có bang phái này sao?
Đầu óc mọi người ở đây đều biến thành mơ hồ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sửng sốt không ai biết bang phái này.
Chỉ có Tống công tử kia vẫn lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết, trên mặt liên tục cười lạnh.
- Dám trêu chọc vào Huyết Hải Môn chúng ta, ngươi là kẻ đầu tiên!
Trêu đùa?
Tống công tử vừa nói, tất cả mọi người ở đây đều ngẩn ra, sau đó mới kịp phản ứng lại.
- Hóa ra tiểu tử này lại đang đùa chúng ta!
- Tiên sư nó, muốn chết!
- Tóm lấy hắn, để hắn biết cái gì gọi là tàn nhẫn!
Lúc này, không cần Tống công tử lên tiếng, người Huyết Hải Môn đã tức giận nhằm về phía Từ Khuyết.
Sáu người Thái Dịch Phái cũng há hốc mồm, vốn nghe được Từ Khuyết nói Tạc Thiên Bang đã vây quanh nơi này, bọn họ đều cảm thấy hẳn là có hi vọng chạy trốn.
Kết quả không nghĩ tới là lừa người, hơn nữa còn bị vạch trần.
Lần này thì xong rồi!
Trong lúc nhất thời sáu người tỏ rõ vẻ ai oán nhìn về phía Từ Khuyết, bất đắc dĩ nhặt lên phi kiếm trên đất, chuẩn bị hỗ trợ hắn giết ra ngoài.
Từ Khuyết thấy thế, cười nhạt một tiếng, nói ra: - Không cần các ngươi hỗ trợ, một mình ta là được.
Muốn cướp quái của ta? Không có cửa đâu!
Lúc này Từ Khuyết đã nâng Huyền Trọng Xích lên, bay thẳng đến người của Huyết Hải Môn, tựa như hắn sợ bị người khác đoạt mất.
Sáu người Thái Dịch Phái suýt chút đã phun máu.
Đại ca, ngươi có phải bị ngốc không?
Ngươi chỉ là Kim Đan kỳ tầng ba, lấy cái gì mà liều mạng với bọn họ?
Nhưng sau một khắc, sáu người cùng choáng tại chỗ!
Chỉ thấy Từ Khuyết nhanh như chớp, xông đến trước mặt đám người Huyết Hải, vung Huyền Trọng Xích lên, hơn nữa còn biến ra một đám bóng mờ.
"Ầm!"
Một luồng sóng vô hình nổ tung, sau đó mấy tên tu sĩ Kim Đan kỳ của Huyết Hải Môn bị đánh bay ra, thân thể đập vào mấy cây đại thụ, cuối cùng toàn bộ rơi trên mặt đất, không rên một tiếng, liền trực tiếp chết luôn.
Sáu người Thái Dịch Phái trợn mắt ngoác mồm, vẻ mặt chấn động!
Chỉ một chiêu?
Nháy mắt giết chết sáu người Huyết Hải Môn, hơn nữa còn là Kim Đan kỳ tầng tám!
Chuyện này. . . Làm sao có khả năng?
Tên này rõ ràng mới là Kim Đan kỳ tầng ba!
. . .
Người của Huyết Hải Môn cũng bị dọa sợ, há to miệng, ánh mắt nhìn về phía Từ Khuyết đều thay đổi, tràn ngập sợ hãi cùng ngơ ngác, giống như đang nhìn một con quái vật!
Tống công tử khẽ biến sắc, bỗng nhiên hắn mở to con mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết.
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 60 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết giết chết tu sĩ Kim Đan kỳ, thu được 50 ngàn kinh nghiệm cùng một viên Kim Đan!
Ding,chúc mừng kí chủ Từ Khuyết giết chết tu sĩ Kim Đan kỳ, thu được 50 ngàn kinh nghiệm cùng một viên Kim Đan!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết giết chết tu sĩ Kim Đan kỳ, thu được 50 ngàn kinh nghiệm cùng một viên Kim Đan!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết giết chết tu sĩ Kim Đan kỳ, thu được 50 ngàn kinh nghiệm cùng một viên Kim Đan!
. . .
Liên tục 6 tiếng thông báo của hệ thống vang lên trong đầu Từ Khuyết, EXP của hắn trong nháy mắt cũng cao lên tới 30 vạn, chỉ thiếu 20 vạn nữa là có thể thăng cấp!
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên, ý niệm hơi động, thu sáu viên Kim Đan về cho hệ thống.
Ding, tiêu hao sáu viên Kim Đan, thu được 30 vạn kinh nghiệm!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết thăng cấp thành công, cảnh giới hiện tại là Kim Đan kỳ tầng bốn
- Ha ha, được rồi, tiếp tục!
Từ Khuyết cười lớn một tiếng, lại nâng Huyền Trọng Xích lên, giết tới đám người Huyết Hải Môn vẫn còn đang ngơ ngác, sững sờ kia.
Ầm! Ầm! Ầm!
Người Huyết Hải Môn nhanh chóng phản kích, đủ loại pháp quyết không ngừng xuất ra, sau đó họ cũng bị doạ điên rồi.
Cho dù bọn họ triển khai kiếm quyết pháp quyết gì, ở trước mặt Huyền Trọng Xích của Từ Khuyết cũng không đỡ nổi một đòn, hoàn toàn bị đập tan!
Sau đó bọn họ cứ trơ mắt nhìn này cự xích màu mực quất tới trên mặt bọn họ, chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, hoàn toàn tạm biệt thế giới này!
Nhất Lực Hàng Thập Hội!
Nhất Lực Phá Vạn Pháp!
Sáu người Thái Dịch Phái đứng bên kia đều trợn to hai mắt, tỏ rõ vẻ chấn động!
- Quá mạnh mẽ, người này khẳng định là đang giấu giếm thực lực!
- Không sai, các ngươi xem hắn hiện tại đã biến thành Kim Đan kỳ tầng bốn.
- Hẳn là dùng một số pháp quyết ẩn giấu tu vị, hơn nữa hắn còn che lấp dung mạo, không muốn bị người khác nhận ra thân phận, chẳng lẽ là vị tiền bối Nguyên Anh kỳ nào?
- Xem thực lực này, tuyệt đối là đúng rồi!
Sáu người lập tức thở phào nhẹ nhõm, cũng không cảm thấy tuyệt vọng và bất an nữa.
Mà Từ Khuyết cũng giết người đến vui vẻ, trong đầu không ngừng vang vọng tiếng thông báo hệ thống khen thưởng!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 60 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 80 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết giết chết tu sĩ Kim Đan kỳ, thu được 50 ngàn kinh nghiệm cùng một viên Kim Đan!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết giết chết tu sĩ Kim Đan kỳ, thu được 50 ngàn kinh nghiệm cùng một viên Kim Đan!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết giết chết tu sĩ Kim Đan kỳ, thu được 50 ngàn kinh nghiệm cùng một viên Kim Đan!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết giết chết tu sĩ Kim Đan kỳ, thu được 50 ngàn kinh nghiệm cùng một viên Kim Đan!
. . .
. . .
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết thăng cấp thành công, cảnh giới hiện tại là Kim Đan kỳ tầng năm!
. . .
"Ầm!"
Cuối cùng, Từ Khuyết cắm Huyền Trọng Xích trong tay xuống đất, đứng cạnh mười mấy thi thể, lớn tiếng hỏi:
- Còn có ai?
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 60 điểm Trang Bức!
. . .
Lúc này, bên đầm lầy chỉ còn lại Tống công tử cùng với hai tên Huyết Hải Môn.
Hai tên Huyết Hải Môn sắc mặt trắng bệch, môi hơi run, vẻ mặt kinh hoảng!
Sắc mặt Tống công tử cũng tái nhợt, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết, trầm giọng hỏi:
- Ngươi. . . rốt cuộc là ai?
- Ha ha, đi không thay tên ngồi không đổi họ, tại hạ Tiêu Viêm, biệt hiệu Độc Cô Cầu Bại!
Hai mắt Từ Khuyết híp lại, cười nhạt nói.
- Tiêu Viêm?
Tống công tử thoáng suy nghĩ một chút, phát hiện mình chưa từng nghe nói tên này, lại hỏi:
- Tại sao lại đổi đầu với Huyết Hải Môn?
- Ta lúc nào thì đối đầu với các ngươi?
- Vậy ngươi nói cho ta, đây là ý gì?
Tống công tử đưa tay chỉ về chồng thi thể đệ tử Huyết Hải Môn, giận dữ hỏi.
Từ Khuyết trừng mắt nhìn, khẽ mỉm cười:
- Không phải đã nói rồi sao? Ta tới đánh cướp, trong quá trình đánh cướp xuất hiện thương vong là chuyện rất bình thường!
". . ."
Tống công tử nhất thời cảm giác có một vật chẹn ngang ở ngực, gan cũng bị tức đến mức thổ huyết.
Ba nữ đệ tử của Thái Dịch Phái không nhịn được "Phốc phốc" một tiếng, bật cười. Vị "Tiền bối" thần bí này quá biết trêu người!
Khóe miệng ba tên nam đệ tử cũng khẽ nhếch lên, vẻ mặt quái lạ.
Tống công tử của Huyết Hải Môn vẫn có lúc phải ăn quả đắng, thực sự là nằm mơ cũng không nghĩ tới, hơn nữa lại còn là tận mắt nhìn thấy, nếu truyền đi, có lẽ toàn bộ người Phong Vụ Thành sẽ trợn mắt há mồm!
Sáu người đều đang tấm tắc lấy làm kỳ lạ, cảm khái vạn phần.
Từ Khuyết ngẩng đầu liếc mắt nhìn sắc trời, phát hiện thời gian còn sớm, liền nhìn về phía Tống công tử ba người nói:
- Này, Huyết Hải Môn các ngươi chỉ có chút người này sao? Có thể gọi nhiều người đến hay không, nhiều người mới náo nhiệt mà.
"Phốc!"
Lần này, ba tên nam đệ tử của Thái Dịch Phái cũng đều phun nước.
Không phải do cười, mà là bị doạ phun.
Mấy người vội vàng nói:
- Tiền. . . Tiền bối, đừng như thế nữa được không?
- Đúng vậy, tiền bối, Huyết Hải Môn không phải thứ chúng ta có thể chọc được, không bằng trước tiên rút lui?
Từ Khuyết một chút trợn mắt nhìn sang:
- Lui cái gì mà lui, chỉ là Huyết Hải Môn thôi, có gì đáng sợ chứ! Các ngươi cũng không được đi, ở lại nơi này xem ta Trang Bức. . . Khục, không phải, xem ta giáo huấn Huyết Hải Môn như thế nào.
Mấy người Thái Dịch Phái nhất thời khóc thét trong lòng.
Xong rồi, vốn tưởng rằng gặp được một vị tiền bối hành hiệp trượng nghĩa, không ngờ lại là người điên.
Giết nhiều người Huyết Hải Môn như vậy, không chỉ không chạy, còn chủ động yêu cầu Tống công tử đi gọi người đến, nào có người ngu như vậy?
Lẽ nào ngươi không biết, Huyết Hải Môn có tám vị cường giả Nguyên Anh kỳ tọa trấn đấy!