Để Thái Dịch Phái khỏi bị Ma Môn quấy nhiễu, thậm chí nhảy một cái trở thành môn phái mạnh nhất bên trong phạm vi Phong Vụ Thành!
Câu nói này vừa ra, cho dù Tô Vân Lam cũng không cách nào bình tĩnh nữa!
Nếu là người khác nói như vậy, Tô Vân Lam tất nhiên sẽ không để ý, thậm chí còn cảm thấy đối phương bị điên rồi.
Nhưng Từ Khuyết đã nói như vậy, Tô Vân Lam liền không thể không để ý.
Dưới cái nhìn của nàng, Từ Khuyết tựa hồ cũng xem như một người nửa điên.
Những sự tích mà thiếu niên này sáng tạo đến nay, hầu như mỗi một chuyện đều rất điên cuồng, cũng tràn ngập kỳ tích.
Đầu tiên là lấy cảnh giới Kết Đan kỳ, một mình tiêu diệt Âm Quỷ Môn, sau đó lên Thiên Võ Tông, ở trước mặt cường giả Anh Biến Kỳ tiêu diệt Nguyên Anh kỳ, còn phá hủy Thiên Võ Tông, cuối cùng nghênh ngang rời đi.
Kết quả chỉ hơn nửa tháng sau, hắn lại xuất hiện ở Khô Cốt Lâm, lấy tu vi Kim Đan kỳ, một thân một mình diệt toàn bộ Huyết Hải Môn.
Mà bây giờ, Từ Khuyết lại đột nhiên nói có cách để cho Thái Dịch Phái quật khởi, phản ứng đầu tiên của Tô Vân Lam chính là. . . Cái tên này không phải là muốn diệt tất cả môn phái ở Phong Vụ Thành chứ?
Lúc này, Tô Vân Lam đẩy Từ Khuyết ra, hơi lùi về sau hai bước, hít sâu một hơi, sắc mặt nghiêm túc nói: - Chuyện này. . . Từ đạo hữu, ngươi. . . trước tiên bình tĩnh lại một chút!
Để cho ta bình tĩnh?
Từ Khuyết phục hồi lại tinh thần, có chút ngơ ngác!
Nghe được loại tin tức tốt như thế này, nàng dĩ nhiên không hưng phấn? Làm sao ngược lại còn muốn ta bình tĩnh?
Mẹ nó, thiệt thòi lớn rồi, bỏ ra chừng trăm điểm Trang Bức mua tới bản vẽ, còn chưa kịp thừa dịp loạn hôn nàng một cái, thậm chí ngay cả ôm đều ôm không được bao lâu, lỗ lớn rồi!
- Từ đạo hữu, ta hiểu lòng tốt của ngươi, chỉ là. . . Nếu có thể giải quyết nỗi lo về Ma Môn, đương nhiên là chuyện tốt! Nhưng những môn phái khác đều vô tội, xin ngươi thủ hạ lưu tình!
Lúc này, Tô Vân Lam có chút uyển chuyển nói, ý tứ chính là để tên ma đầu điên cuồng giết người Từ Khuyết này buông tha những tông phái chính đạo khác.
Từ Khuyết nghe thấy thế không hiểu ra sao, mơ hồ nói: - Tô chưởng môn, ngươi đang nói cái gì thế?
- Ta. . .
- Được rồi, kỳ thực là như vầy, chỗ ta có một tập bản vẽ, có thể rèn đúc một cái pháp bảo uy lực mạnh mẽ, trợ giúp ngươi trấn thủ Thái Dịch Phái, như vậy lúc Ma Môn xâm lấn, các ngươi cũng có thể yên ổn không lo, nếu như ngươi có dã tâm, đương nhiên cũng có thể mang pháp bảo này đi chinh chiến, bảo đảm thuận buồm xuôi gió!
Nói xong, Từ Khuyết lấy ra bản vẽ, đưa cho Tô Vân Lam.
Tô Vân Lam ngẩn ra, cũng thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là mình hiểu lầm, Từ Khuyết này cũng không phải là muốn giết người, mà là đưa pháp bảo!
Như vậy thì cũng không tệ lắm, chỉ là loại pháp bảo gì mà có thể có loại uy lực như thế? Có thể ngăn trở Ma Môn, còn có thể chinh chiến tứ phương?
Tô Vân Lam không khỏi có chút ngạc nhiên, chậm rãi nhận lấy tập bản vẽ!
Từ Khuyết khẽ mỉm cười, nhân cơ hội đụng một cái vào bàn tay nhỏ trắng mịn mềm mại không xương của Tô Vân Lam.
Trên thực tế, cái bản vẽ này là bản thiết kế của Thần Uy Sung Năng Pháo, là một cái vũ khí công nghệ cao cường đại tới từ Tu Tiên Giới thời không, Từ Khuyết phải bỏ ra ròng rã 120 điểm Trang Bức mua về.
Chỉ cần chiếu theo bản vẽ thiết kế, rèn đúc khẩu pháo kia ra, liền có thể để người khác sử dụng!
Đương nhiên, uy lực của Thần Uy Sung Năng Pháo này cũng rất kinh người, chỉ cần tiêu hao một chút Linh Thạch, mỗi một pháo tương đương với một đòn mạnh nhất của cường giả Nguyên Anh kỳ tối đỉnh, nếu như số lượng đủ nhiều, cường giả Anh Biến Kỳ đến cũng phải quỳ!
Hơn nữa mấu chốt nhất chính là chỉ cần Từ Khuyết tự tay rèn đúc ra sung năng pháo, bất kể là ai sử dụng, chỉ cần giết người đều sẽ tính kinh nghiệm và khen thưởng ở trên người Từ Khuyết, đây cũng là lý do tại sao hắn tích cực đưa pháo như vậy.
Mặc kệ sau đó đi đến chỗ nào, chỉ cần Thái Dịch Phái nắm những Thần Uy Sung Năng Pháo này giết địch, hắn đều có thể nhận được kinh nghiệm mọi lúc, chuyện như vậy đổi lại là ai đều đồng ý!
Nhưng mà sau khi Tô Vân Lam nhìn bản thiết kế một chút, con ngươi hiếu kỳ lập tức biến mất, khẽ cười khổ, nhìn về phía Từ Khuyết nói: - Từ đạo hữu, loại này. . . hỏa pháo nhân gian chỉ sợ là tác dụng không lớn lắm!
Hỏa pháo nhân gian?
Đùa gì thế, hỏa pháo nhân gian có thể so sánh cùng thứ này sao?
Từ Khuyết không vui, chỉ vào bản vẽ nói: - Tô chưởng môn, ngươi nhìn cho rõ, đây là Thần Uy Sung Năng Pháo, một viên hạ phẩm Linh Thạch liền có thể làm cho nó bắn ra 10 pháo, mỗi một pháo có thể so với một đòn mạnh nhất của cường giả Nguyên Anh kỳ, nếu là ta chế tạo mười khẩu ra, Thái Dịch Phái của ngươi sẽ vô địch, cường giả Anh Biến Kỳ cũng không dám trêu chọc các ngươi!
- A. . .
Vẻ mặt của Tô Vân Lam cứng đờ, lại miễn cưỡng nở nụ cười, hiển nhiên cũng không tin Từ Khuyết.
Dù sao ở Tu Tiên Giới, nàng chưa từng nghe nói có pháp bảo mạnh mẽ như thế, chỉ dùng một viên hạ phẩm Linh Thạch là có thể thôi thúc, hơn nữa uy lực của mỗi một phát còn có thể so với Nguyên Anh kỳ? Sao lại có thể như thế nhỉ, trừ phi là tiên khí trong truyền thuyết!
Nhưng tiên khí cũng phải dựa vào chân nguyên lực thôi thúc, đồng thời còn phải là tiên nhân mới có thể rèn đúc ra, sao có thể tùy tiện liền làm ra được như thế!
Nhưng những câu nói này nàng cũng không tiện nói rõ với Từ Khuyết, sợ làm mất mặt mũi của hắn, đơn giản liền trả lại bản vẽ cho Từ Khuyết, nói ra: - Từ đạo hữu, đã như vậy, vậy làm phiền ngươi, ngươi cần những vật liệu gì cứ mở miệng, chỉ cần Thái Dịch Phái ta có, ngươi cứ việc lấy đi!
Không phải là nàng ra tay hào phóng, thực sự là hiện tại Thái Dịch Phái đã sơn cùng thủy tận, trong bảo khố căn bản không có vật quý giá gì, Tô Vân Lam đương nhiên là để Từ Khuyết tùy ý đi lấy.
Nhưng mà khẩu Thần Uy Sung Năng Pháo này cũng không cần tài liệu quý giá gì, chỉ dùng đến lượng lớn Huyền Thiết mà thôi, những mảnh phù văn thạch phức tạp khác, lúc mua bản vẽ được tặng kèm không ít, đủ cho Từ Khuyết rèn đúc bốn, năm khẩu đại pháo rồi!
. . .
Cuối cùng, Từ Khuyết từ chỗ Tô Vân Lam lấy một khối lệnh bài, liền thẳng đến Tàng Bảo khố của Thái Dịch Phái.
Vừa rồi không ngủ được, lại không có thời gian, không bằng trước hết làm ra đi!
Huyền Thiết là vật liệu chuẩn bị để rèn đúc phi kiếm, vì thế bên trong Tàng Bảo khố của Thái Dịch Phái có tồn kho một lượng lớn.
Từ Khuyết sau khi đi vào, không nói hai lời, liền lấy sạch đám Huyền Thiết kia, làm cho vài tên đệ tử trông coi bảo khố há hốc mồm.
Cuối cùng Từ Khuyết trở lại bên trong gian tiểu viện của mình, ngay cả lò rèn cũng lười đi tìm, trực tiếp vận chuyển chân nguyên lực trong cơ thể ra, để Huyền Thiết trôi nổi giữa không trung.
Tiếp theo, lòng bàn tay lại bốc lên một ngọn lửa màu xanh cháy hừng hực, chính là Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, trong nháy mắt bao phủ Huyền Thiết vào bên trong, nhanh chóng bốc cháy lên!
Dựa theo bên trong bản vẽ ghi chép, Từ Khuyết lợi dụng dị hỏa, nhanh chóng nấu chảy Huyền Thiết thành trạng thái lỏng, loại bỏ tạp chất bên trong, toàn bộ quá trình chỉ mất vài thời thần.
Mãi đến tận lúc sắc trời sắp sáng, hắn mới ngưng luyện ra một luồng dung dịch Huyền Thiết toàn thân đen kịt.
Sau đó lại bắt đầu tiến hành nặn hình Huyền Thiết, vừa làm lạnh, vừa ngưng tụ thành bộ dáng Thần Uy Sung Năng Pháo như bên trong bản vẽ!
Lúc thân pháo thành hình cứng lại, hắn nhanh chóng lấy ra hai khối dấu ấn thạch khắc đầy phù văn, chính là lúc mua bản vẽ được tặng kèm, trực tiếp dung nhập vào vị trí trung tâm của sung năng pháo.
Loại nguyên lý này giống như là đem một con chíp điện tử cấy vào bên trong sản phẩm điện tử, Từ Khuyết làm vô cùng thuận lợi!
Sau mấy thời thần, đã gần đến hoàng hôn, chân trời nổi lên màu ráng hồng!
Khẩu Thần Uy Sung Năng Pháo thứ nhất của Từ Khuyết thuận lợi rèn đúc hoàn thành, chính thức tuyên cáo thành công!
Cả khẩu thần pháo dài ước chừng hơn một mét, mặt ngoài thân pháo đen kịt như mực, lại phác hoạ lít nha lít nhít phù văn màu vàng, lộ ra một luồng khí tức thần bí!
Hắn không kịp thử nghiệm trước, trực tiếp gọi một tên đệ tử Thái Dịch Phái tới, để hắn đi thông báo chưởng môn cùng với hai tên trưởng lão sang đây xem pháo!
Sau khi tên đệ tử kia chạy tới, nhìn thấy Từ Khuyết tạo ra một khẩu pháo ở trong sân, sắc mặt nhất thời trở nên quái lạ, tựa hồ muốn cười, lại không dám bật cười.
Đường đường một tên tu tiên giả, thế mà làm ra một đồ vật của quân đội phàm nhân, còn ra vẻ xem như bảo vật, nếu như truyền đi, nhất định sẽ làm trò cười cho thiên hạ!
Nhưng Từ Khuyết tốt xấu gì cũng có thân phận quý khách, tên đệ tử kia cuối cùng vẫn dùng sức nén cười, nhẹ giọng nói ra: - Đạo hữu, lúc chúng ta đi gặp chưởng môn cùng trưởng lão, đều cần phải đưa đến một tấm danh thiếp, viết rõ ý đồ đến!
- Là thứ gì? Gặp bọn họ còn phải đưa thiếp mời, tại sao lại phức tạp như thế!
Từ Khuyết nhất thời nhíu mày, một cái môn phái nhỏ bé lại áp dụng những quy củ vớ vẩn này, Thiên Võ Tông của người ta cũng không phức tạp như vậy!
Đệ tử kia vội vã xua tay, giải thích: - Đạo hữu hiểu lầm rồi, các đời chưởng môn cùng trưởng lão của chúng ta đều ở bên trong Tàng Thư Các, mà Tàng Thư Các lại có cấm chế bảo vệ, phải nắm giữ lệnh bài mới có thể đi vào. Nhưng lệnh bài chỉ có trưởng lão cùng chưởng môn mang theo bên người, lúc những đệ tử khác có việc bẩm báo, chỉ có thể đem danh thiếp đưa vào. Chưởng môn chúng ta cũng từng vì việc này mà phát sầu, muốn thay đổi những cấm chế kia, nhưng căn bản không có biện pháp nào, bởi vì đó là năm đó tổ sư gia chúng ta bày xuống! - Thì ra là như vậy.
Từ Khuyết lúc này mới khẽ gật đầu, nói ra: - Được thôi, vậy ngươi giúp ta viết danh thiếp, mau mau đưa đi. - Được, làm phiền đạo hữu đọc qua một chút, ta sẽ viết theo lời ngài nói.
Tên đệ tử kia lấy ra một trang giấy màu bạc, nhìn về phía Từ Khuyết nói.
Từ Khuyết sờ sờ cằm, trầm ngâm một chút, nói: - Ngươi liền viết. . . Thân ái. . . Khặc khặc, quên đi, liền viết "Tô chưởng môn, có vị thiếu niên anh tuấn tiêu sái, lãnh khốc bất kham, muốn hẹn ngươi tối hôm nay sang đây xem Thần Uy Sung Năng Pháo một chút!" - Ah. . .
Tên đệ tử kia ngẩn ngơ, có chút khó khăn nói:
- Đạo hữu, ngươi xem cái thiếp này nhỏ như thế, số lượng từ có hạn, có thể giản lược một chút hay không? - Giản lược?
Từ Khuyết suy nghĩ một chút, nói ra:
- Vậy thì viết "Tô chưởng môn, có vị thiếu niên anh tuấn tiêu sái, muốn hẹn ngươi đêm nay sang đây xem pháo!" - Có thể lại giản lược một chút hay không?
- Còn muốn giản lược à? Được thôi, ngươi liền viết "Tô chưởng môn, đêm nay hẹn pháo!"
- Được, đạo hữu quả thật là tài hoa hơn người. Đúng rồi, người kí tên còn phải viết đến tên đạo hữu, không biết ngài xưng hô như thế nào?