Vài người Truy Phong bang còn may mắn sống sót, lúc này đầu vẫn còn ở trong trạng thái trống rỗng.
Liền ngay cả Bành Cương thân là người đứng đầu một bang, lúc này cũng hoàn toàn sững sờ!
Thần Uy Sung Năng Pháo là loại vũ khí trong nháy mắt bạo phát lực sát thương siêu cường, trước sau vẫn vượt qua nhận thức của những tu sĩ này.
Vào lúc Thần Uy Pháo nổ súng, Bành Cương căn bản không kịp phản ứng, cảm giác trước mắt đột nhiên bị một chùm sáng chói mắt bao phủ, làm gã không thể không nhắm mặt lại, nhưng tiếp theo đó, chính là trước mặt vọt tới một luồng lực lượng hủy diệt đáng sợ, giống như từ bên cạnh mình xẹt qua, cảm giác như vừa đi ngang qua tử thần.
Khi gã mở mắt ra, rõ ràng cảm giác được bên cạnh mình biến thành một mảnh trống rỗng, hơn một nửa bang chúng biến mất, ba tên thủ hạ Nguyên Anh kỳ của mình cũng không còn, thậm chí ngay cả cánh tay trái đều hơi đau nhói. . .
Còn không chờ gã xem mình có bị thương hay không, liền nhìn thấy Từ Khuyết tỏ rõ vẻ áy náy nói với mình. . . bắn trượt rồi!
Bắn trượt? Chỉ làm nát một cánh tay? Hơn nữa còn không sao, bắn lại một phát là được?
Trong phút chốc, Bành Cương liền há hốc mồm.
Gã ngơ ngác cúi đầu, nhìn về phía cánh tay trái của chính mình. Sau một khắc, con ngươi trong mắt nhanh chóng co lại.
- Aaa. . .
Bành Cương hét thảm một tiếng.
Sự phẫn nộ do bị mất một cánh tay trái, thêm vào loại đau nhức kia, trong nháy mắt để lý trí của gã gần như thối rữa, phát điên!
Quan trọng hơn chính là câu nói kia của Từ Khuyết "Bắn trượt rồi, bắn lại một pháo", quả thực làm gã tức giận đến mức muốn phun ra máu.
Bang chúng Truy Phong bang còn lại cũng phục hồi tinh thần, thấy tình cảnh trước mắt này, nhất thời ngây người như phỗng!
- Sao. . . Tại sao lại như vậy?
- Nhị Cẩu, Nhị Cẩu đâu? Mới vừa rồi còn ở bên cạnh ta, tại sao không thấy đâu nữa?
- Đến cùng là phát sinh chuyện gì, tại sao đột nhiên chỉ còn lại mấy người chúng ta?
- Bang chủ, ngươi bị thương, tay ngươi. . .
Lập tức, hơn mười tên bang chúng thất kinh, hoang mang lo sợ!
Chẳng ai nghĩ tới, vẻn vẹn một khẩu pháo, một viên hạ phẩm Linh Thạch, lại tạo ra uy lực đáng sợ như vậy, căn bản không ai có thể ngăn cản!
Đương nhiên, không ngăn được cũng không có nghĩa là không tránh được!
Trải qua một pháo vừa nãy, Từ Khuyết phát hiện khẩu Thần Uy Pháo này có chút không tệ, nhưng cũng có một cái thiếu hụt trí mạng.
Ưu điểm là uy lực của Thần Uy Pháo có thể điều tiết, hơn nữa chức năng này chỉ có Từ Khuyết mới có thể dùng, chỉ cần thần niệm hơi động liền có thể.
Vừa nãy hắn chỉ lo uy lực quá mạnh, đem cửa lớn của Thái Dịch Phái bắn tan nát, cho nên cố ý đem uy lực thu nhỏ lại một nửa!
Nhưng uy lực bị hạ thấp, khuyết điểm liền lộ ra, chính là độ chính xác không ổn!
Thần Uy Pháo cũng không có công năng tự động nhắm bắn, cần người sử dụng tự đi hiệu chỉnh, một khi kẻ địch ở trạng thái di động, tỉ lệ trúng mục tiêu của Thần Uy Pháo sẽ giảm mạnh, rất khó bắn trúng đối phương, tất cả chỉ có thể dựa vào thao tác giả phán đoán.
Nhưng vừa nãy cả đám Truy Phong bang đều đứng tại chỗ, động đều không động, một pháo này của Từ Khuyết sở dĩ đánh trượt, kỳ thực chính là cố ý!
Con hàng này rõ là muốn hãm hại Bành Cương, hơn nữa cũng là vì giết hết thảy người của Truy Phong bang, để bọn họ có đi mà không có về, vì thế lựa chọn trước đem ba tên cường giả Nguyên Anh kỳ bên trái, bao gồm một đám Kết Đan kỳ cùng Kim Đan kỳ phía sau miểu sát hết!
Một đống lớn kinh nghiệm lập tức xuất hiện, ba tên cường giả Nguyên Anh kỳ mang đến 60 vạn kinh nghiệm, thêm vào mấy tên bang chúng Kết Đan kỳ cùng Kim Đan kỳ, kinh nghiệm hiện tại của Từ Khuyết đã biến thành 760000/1200000.
76 vạn kinh nghiệm, khoảng cách cảnh giới tầng thứ mười viên mãn, chỉ kém 44 vạn kinh nghiệm!
44 vạn kinh nghiệm là khái niệm gì, rất đơn giản, hai Nguyên Anh kỳ thêm vào một Kim Đan kỳ là đủ rồi!
Ánh mắt của Từ Khuyết nhất thời trở nên hừng hực, trừng trừng tập trung vào Bành Cương, cùng với một cường giả Nguyên Anh kỳ khác của Truy Phong bang.
"Ầm!"
Lòng bàn tay hắn bỗng nhiên hướng lên trên thân Thần Võ pháo vỗ một cái, phù văn màu vàng lại một lần nữa óng ánh hừng hực!
Nhưng lần này đám người Bành Cương kịp phản ứng lại, đối mặt với Thần Uy Pháo, vẻ mặt bọn họ kịch biến, tỏ rõ vẻ sợ hãi, sau khi hét lớn một tiếng "Chạy mau", trực tiếp từ tại chỗ vọt lên, điều động phi kiếm chạy tứ tán.
Từ Khuyết nhanh chóng hiệu chỉnh nòng pháo, mục tiêu thứ nhất chính là Bành Cương. . . cánh tay phải!
"Ầm!"
Dưới một tiếng vang thật lớn, chùm sáng màu vàng óng chói mắt lao ra, trực tiếp từ phía bên phải thân thể Bành Cương đi qua, bắn trúng vài tên bang chúng Truy Phong bang đang chạy trốn, còn thuận lợi đem cánh tay phải của Bành Cương bắn nát!
- Ôi, lại bắn trượt nữa rồi!
Từ Khuyết lần nữa kêu lên tiếc nuối.
Nhưng trên mặt hắn không có một chút tiếc nuối nào, trực tiếp bán đứng hắn.
Vài tên đệ tử Thái Dịch Phái sau khi thấy, lập tức liền phản ứng lại, hít vào một ngụm khí lạnh! Mẹ nó, thì ra cái tên này cố ý!
Nhưng buồn bực nhất chung quy vẫn là Bành Cương, vị bang chủ Truy Phong bang này là một trong những nhân vật có địa vị hiển hách ở Phong Vụ Thành, nằm mơ đều không nghĩ tới mình sẽ có kết cục như ngày hôm nay, lại bị một gia hỏa Kim Đan kỳ tầng chín, dùng một khẩu pháo nổ nát hai cánh ta, đồ sát bang chúng.
Lửa giận của gã điên cuồng thiêu đốt, ngửa mặt lên trời hét lớn: - Thái Dịch Phái, đợi Truy Phong bang ta ngóc đầu trở lại, nhất định không chết không thôi với các ngươi! Các ngươi chờ đấy cho ta.
Nói xong, gã điều động phi kiếm, muốn hướng về ngọn núi bên dưới lao đi.
Nhưng âm thanh dường như tử thần của Từ Khuyết lần thứ hai truyền đến, rơi vào trong tai Bành Cương, như là đang đòi mạng!
- Ngươi cũng đừng hòng ngóc đầu trở lại gì đó, mau chuẩn bị kỹ đi, lại một pháo nữa đây, chuẩn bị. . . Lên!
"Ầm!"
Từ Khuyết vừa dứt tiếng, Thần Uy Pháo lại khai hỏa pháo thứ ba!
Chùm sáng màu vàng óng to lớn xông thẳng tới Bành Cương, lấy tốc độ mắt thường không thấy rõ, trong nháy mắt từ sau lưng của gã xuyên qua, thậm chí một mũi tên hạ hai chim, kể cả tên cường giả Nguyên Anh kỳ cuối cùng của Truy Phong bang đều bị bắn trúng.
Cuối cùng, vài tên bang chúng Truy Phong bang đã chạy ra xa mấy trăm mét cũng bị lan đến, từ không trung hồn phi phách tán tại chỗ, triệt để chết đi!
Một hồi chiến đấu không có chút hồi hộp nào, cứ hạ màn như thế.
Trong đầu Từ Khuyết cũng bắt đầu vang lên một chuỗi dài âm thanh thông báo của hệ thống.
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 40 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 60 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 80 điểm Trang Bức trị!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết giết chết tu sĩ Nguyên Anh kỳ, thu được 20 vạn kinh nghiệm cùng một cái nhẫn trữ vật!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết giết chết tu sĩ Nguyên Anh kỳ, thu được 20 vạn kinh nghiệm!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết giết chết tu sĩ Kim Đan kỳ, thu được 50 ngàn kinh nghiệm cùng một viên Kim Đan!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết giết chết tu sĩ Kim Đan kỳ, thu được 50 ngàn kinh nghiệm cùng một viên Kim Đan!
. . .
. . .
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết thăng cấp, cảnh giới bây giờ là Kim Đan kỳ tầng mười!
- Chúc mừng kí chủ Từ Khuyết đạt tới cảnh giới Kim Đan kỳ viên mãn, thành công khởi động công năng đẳng cấp hệ thống, hiện nay đẳng cấp của hệ thống là 1.
Ding, kiểm tra được kí chủ có một lần cơ hội thăng cấp hệ thống miễn phí, có sử dụng hay không?