Mấy chục tên tu sĩ Vô Tướng Phái nhất thời choáng váng!
Đánh cướp?
Đùa gì thế, tiểu tử này tu luyện tới phát điên rồi sao?
Chỉ là Kim Đan kỳ, dám ở dưới chân núi Vô Tướng Phái chúng ta đánh cướp!
Người đàn ông trung niên cũng sẽ không tin là cướp thật, lạnh lùng nhìn Từ Khuyết, trầm giọng nói: - Đạo hữu, ta khuyên ngươi không nên quản việc không đâu, đây là đất Vô Tướng Phái ta quản hạt, nếu ngươi muốn nhiều chuyện, ta tùy tiện phát tín hiệu ra ngoài, lúc đó trưởng lão phái ta sẽ lập tức dẫn người tới.
Từ Khuyết vừa nghe thấy thế liền vui vẻ.
Đám người này cảnh giới cao nhất cũng chỉ có nam tử trung niên trước mắt, Kim Đan kỳ tầng tám, người khác đa số đều là Kết Đan kỳ, coi như giết, kinh nghiệm cũng chỉ có một chút, căn bản không thỏa mãn được Từ Khuyết, lúc này nghe nói Vô Tướng Phái bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể phái người ra, Từ Khuyết quả thực cầu còn không được.
- Lời ấy thật chứ?
Hắn cười tủm tỉm nhìn người đàn ông trung niên hỏi.
Con ngươi của người đàn ông trung niên nheo lại, ánh mắt lạnh lẽo lóe ra, lúc này từ trong lòng lấy ra một cái ống trúc, chỉ về bầu trời, lạnh lùng nói: - Ngươi có thể thử xem thật giả. - Ít nói nhảm, mau mau gọi trưởng lão của các ngươi đến, đúng rồi, nếu như có thể thì gọi chưởng môn của các ngươi đến luôn đi, càng nhiều người càng tốt, ta không có thời gian đâu.
Từ Khuyết cười nói.
Mọi người nhất thời ngẩn ngơ.
Một tên tu sĩ cảnh giới Kim Đan kỳ đi ra, nói với người đàn ông trung niên: - Sư huynh, việc này không cần thiết phải quấy nhiễu các trưởng lão, người này mặc dù là Kim Đan kỳ viên mãn, nhưng mấy người chúng ta liên thủ, đủ để hắn bắt lại.
Người đàn ông trung niên lạnh lùng nở nụ cười, gật đầu nói: - Hừ, ta vốn muốn cho hắn biết khó mà lui, không nghĩ tới là hạng người không biết phân biệt. Ăn mặc quái lạ như vậy, còn che giấu dung mạo, nói không chừng là tù phạm bị truy nã, nếu chúng ta liên thủ bắt, chưởng môn có thể sẽ tưởng thưởng.
Nói xong, gã thu hồi ống trúc lại trong lòng, liên tục cười lạnh nhìn về phía Từ Khuyết.
Từ Khuyết nhất thời liền cuống lên: - Đừng mà, không gọi người sẽ rất vô vị đó. - Hừ, tiểu tử cuồng vọng, mấy vị sư đệ, cùng ta liên thủ bắt người này lại. Người đàn ông trung niên trầm giọng hét một tiếng, song chỉ ngưng lại, phi kiếm đột nhiên lơ lửng ở trước người hắn, bay thẳng tới Từ Khuyết.
Vài tên tu sĩ cảnh giới Kim Đan kỳ cũng đồng thời từ trong đám người đi ra, mặt lộ sát ý, vung lợi kiếm lên, đem Từ Khuyết trước sau trái phải vây quanh, một chút đường lui đều không chừa.
Mà đám đệ tử Kết Đan kỳ kia thì lại lạnh nhạt nhìn tình cảnh này, có người trong mắt còn mang theo một ít trào phúng, lắc đầu cười nói: - Tiểu tử này thật là chán sống rồi, dám gây sự với Vô Tướng Phái chúng ta, mấy vị sư huynh liên thủ, e rằng cường giả Nguyên Anh kỳ tầng một đều phải nuốt hận tại chỗ!
Từ Khuyết nhìn đám người, không khỏi thở dài: - Haizz, thật phiền phức, các ngươi đã không gọi, vậy thì để ta gọi!
Vừa dứt lời, thân hình hắn bỗng nhiên mơ hồ, giống như một đạo bóng đen phập phù, giẫm chớp giật, bỗng nhiên đánh úp về phía người đàn ông trung niên.
"Coong!"
Người đàn ông trung niên phản ứng cực nhanh, một chiêu kiếm bổ về phía Từ Khuyết, nhưng lập tức bị Huyền Trọng Xích của Từ Khuyết chặn lại, chấn động đến mức cánh tay hắn tê rần. "Loảng xoảng" một tiếng, phi kiếm trực tiếp rơi xuống đất.
- Sư huynh cẩn thận.
Vài tên tu sĩ Kim Đan kỳ còn lại thấy thế, mặt biến sắc, dồn dập cầm kiếm giết tới.
Nhưng tốc độ của Từ Khuyết nhanh biết bao, Lôi Thiểm, Lôi Thuấn, trong nháy mắt xuất hiện ở phía sau người đàn ông trung niên, đấm ra một quyền.
"Phốc!"
Người đàn ông trung niên căn bản không kịp phản ứng, tỏ rõ vẻ chấn động, trơ mắt nhìn lồng ngực mình bị một bàn tay lớn xuyên qua, tim đập bỗng nhiên ngừng lại.
Sau đó, cái tay kia bắt đi ống trúc trong lồng ngực của hắn, lại lùi ra.
Người đàn ông trung niên ngã xuống mặt đất tại chỗ, lồng ngực phá thành một cái lỗ thủng to, máu tươi ròng ròng đầy đất.
Mọi người ở toàn trường trong nháy mắt cứng lại, trợn mắt ngoác mồm, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 60 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết giết chết tu sĩ Kim Đan kỳ, khen thưởng 50 ngàn kinh nghiệm cùng một viên Kim Đan!
Từ Khuyết cười nhạt, ở bên trong sợ hãi cùng chấn động của tất cả mọi người, nâng ống trúc hướng về không trung, lòng bàn tay tuôn ra một tia chân nguyên thôi thúc.
"Xèo!"
Bên trong ống trúc trong nháy mắt thoát ra một tia lưu quang, bay thẳng đến phía chân trời, sau đó "Ầm" một tiếng, nổ tung như pháo hoa tỏa ra, điểm điểm ánh sáng trên không trung ngưng tụ, tạo thành một chữ "Tướng" đỏ như màu máu!
- A, đồ chơi này cũng không tệ lắm, môn phái các ngươi còn nữa không?
Từ Khuyết cười híp mắt nhìn về phía đám đệ tử Vô Tướng Phái còn lại.
Tất cả mọi người há hốc mồm, triệt để bị dọa sợ.
Chưa bao giờ gặp phải người có thủ đoạn hung tàn như vậy, vẻn vẹn một quyền, liền miểu sát một vị sư huynh Kim Đan kỳ tầng tám, hơn nữa còn đoạt ống trúc, tự mình làm nổ, giúp bọn họ cầu viện!
Chuyện này. . . Đây rốt cuộc là thế nào?
Người này bị điên sao?
Bệnh thần kinh à?
Mười mấy người đều ngơ ngác đứng tại chỗ, tỏ rõ vẻ ngơ ngác nhìn Từ Khuyết, thật lâu không có cách nào hoàn hồn.
Đúng lúc này vài tên tu sĩ Kim Đan kỳ trước hết kịp phản ứng lại, vạn phần tức giận, hét lớn: - Dám giết sư huynh của ta, ta liều mạng với ngươi!
Mấy người đồng thời tế ra phi kiếm, tiếp đó thân hình hướng về trên không vút qua, quay đầu chạy. . .
- Ấy. . .
Lần này đến lượt Từ Khuyết há hốc mồm, khóe miệng mạnh mẽ co lại.
- Trời ơi, tín nhiệm cơ bản nhất giữa người với người đâu? Nói là muốn liều mạng với ta, tự nhiên toàn bộ chạy!
Từ Khuyết không nói gì, cũng lười đuổi theo, quay đầu nhìn về phía đám đệ tử Kết Đan kỳ đang còn ở lại chỗ này, không khỏi xoắn xuýt lại.
- Cảnh giới thấp như thế, nếu ta động thủ mà nói cũng có chút không tốt? Truyền đi chẳng phải là sẽ bị người ta chê cười lấy lớn ép nhỏ, ô uế thanh danh sao.
Từ Khuyết tự thì thầm một tiếng, nhìn về phía đám đệ tử kia, tỏ rõ vẻ khổ sở nói: - Như vậy đi, các ngươi chọn ra một người đấu với ta, ai đánh thắng ta, liền tha cho các ngươi rời đi. ". . ." Hơn mười đệ tử Kết Đan kỳ đứng tại chỗ không nói gì.
Một mình đấu?
Đại sư huynh mạnh nhất của chúng ta đều đã bị ngươi miểu sát, ngươi còn không ngại nói chúng ta một mình đấu, mẹ nó chứ ai dám đánh được ngươi đây.
- Ta cùng ngươi chiến một trận!
Đột nhiên, một tên đệ tử vóc người hơi gầy hét lớn một tiếng, từ trong đám người đi ra, tỏ rõ vẻ thấy chết không sờn!
Y bấm phi kiếm, vung cánh tay lên, phi kiếm ác liệt lập tức bay vọt hướng về Từ Khuyết.
Sau một khắc, nam tử gầy gò kia cùng với hơn mười tu sĩ Kết Đan kỳ còn lại dồn dập bay lên trời, bắt chước mấy tu sĩ Kim Đan kỳ nhân cơ hội đào tẩu.
Nhưng mà Từ Khuyết căn bản không muốn đi tiếp cái phi kiếm kia, thân pháp Tam Thiên Lôi Động nhẹ nhàng lóe lên "Vèo" một tiếng, tránh ra chuôi phi kiếm này.
Đồng thời hai tay giơ Huyền Trọng Xích lên cao, bỗng nhiên hướng về phía trước vung lên, trực tiếp sử dụng tới Lục Hợp Du Thân Xích, xích ảnh phô thiên cái địa trong nháy mắt bao trùm một mảng không gian lớn, uy thế bàng bạc, che kín bầu trời!
"Ầm!"
Xích ảnh trong nháy mắt nghiền ép hạ xuống, hơn mười tu sĩ Kết Đan kỳ bị chém xuống tại chỗ, ở dưới sức mạnh cuồng bạo khủng bố này, bị nổ thành từng đám từng đám sương máu.
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết giết chết tu sĩ Kết Đan kỳ, thu được 10 ngàn kinh nghiệm!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết giết chết tu sĩ Kết Đan kỳ, thu được 10 ngàn kinh nghiệm!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết giết chết tu sĩ Kết Đan kỳ, thu được 10 ngàn kinh nghiệm!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết giết chết tu sĩ Kết Đan kỳ, thu được 10 ngàn kinh nghiệm!
. . .
Khóe miệng Từ Khuyết kéo lên một vệt cười lạnh, hừ nói: - Lũ ngu, liền điểm ấy thủ đoạn của các ngươi còn muốn gạt ta? Mới chạy mất mấy tên kia là do ta lười đuổi theo, sau đó ta trực tiếp lên Vô Tướng Phái các ngươi một lưới bắt hết, đỡ phải phiền phức.
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 50 điểm Trang Bức!
Âm thanh thông báo của hệ thống lần thứ hai vang lên.
Từ Khuyết nghiêng đầu qua chỗ khác, chỉ thấy bà lão cùng đứa nhỏ kia, cùng với các thôn dân còn lại đang núp ở phía sau, đang ngơ ngác nhìn hắn.