Từ Khuyết đang suy tư, nghe thấy một ít tiếng bước chân nhẹ nhàng đang hướng hắn đến gần, không khỏi phục hồi lại tinh thần, con ngươi đột nhiên quét tới.
Chỉ thấy dưới ánh trăng, Viêm Dương công chúa chính đang đi tới, trên dung nhan tuyệt thế mang theo vẻ nhàn nhạt lành lạnh, ngón tay ngọc nhấc theo hai ấm rượu nhỏ.
- Từ Khuyết.
Nàng mở miệng khẽ gọi một tiếng, âm thanh uyển chuyển du dương, từ từ đi tới bên cạnh Từ Khuyết rồi dừng lại, bình tĩnh nói ra: - Bổn cung biết ngươi hận Cơ gia chúng ta, nhưng đây là một thế giới cường giả vi tôn, lúc ngươi không có thực lực, sẽ bị người nắm ở trong tay, ngay cả sinh tử cũng không có cách nào tự nắm giữ, giống như bổn cung bây giờ đang bị ngươi giam lỏng!
Thế nhưng, sáu năm qua cùng ngươi ở chung, bổn cung cũng không thể nói quên liền quên, vì thế, Bổn cung mời ngươi chén rượu này, từ đây chặt đứt tình vợ chồng, nếu ngươi giết ta, cũng sẽ không rơi vào một cái danh xấu là "Giết vợ".
Nói xong, nàng đem bầu rượu trong tay phải đưa về phía Từ Khuyết.
Tay phải là Thiên Tâm Âm Dương Tửu, tay trái là Bách Hoa tửu phổ thông, hai thứ có mùi vị hầu như giống nhau như đúc, nhưng thứ trước lại là độc tửu!
Từ Khuyết tuy rằng không biết, tuy nhiên không thể ngây ngốc đi đón bầu rượu này.
Hắn hời hợt quét Viêm Dương công chúa một cái, trong mắt không chút tình cảm nào, lập tức ánh mắt lại dời đi, không nói một lời, đưa nàng triệt để ngó lơ.
Trong lòng Viêm Dương công chúa run lên, cái ánh mắt kia vừa rồi của Từ Khuyết, lạnh lẽo đến làm cho nàng có chút ngoài ý muốn.
Lẽ nào Bổn cung đoán sai? Hắn từ lâu đối với công chúa ở chung sáu năm không hề có dư tình? Không thể. . .
Viêm Dương công chúa không cam lòng từ bỏ, lại mở miệng nói: - Ngươi không muốn uống rượu này, là sợ Bổn cung sẽ đem độc tửu cho ngươi? Hay là không còn nhớ tình cũ?
Từ Khuyết nghe vậy, lạnh lùng nở nụ cười: - Ngươi cả nghĩ rồi, ta chưa bao giờ cùng hai loại người uống rượu, một loại là người chết, một loại khác là tiện nhân, hai loại ngươi đều sắp đủ hết, ta làm sao muốn uống cùng ngươi? - Ngươi. . .
Viêm Dương công chúa nhất thời tức giận.
- Ngươi tốt nhất vẫn nên thành thật một chút, trước lúc ta còn chưa nghĩ ra cách xử lý ngươi như thế nào, nên quý trọng thời gian cuối cùng của ngươi, đi sám hối một chút những chuyện táng tận thiên lương mà ngươi đã từng làm đi.
Từ Khuyết xem thường trào phúng cười nói.
Thực sự là nói đùa, ca đọc tiểu thuyết nhiều năm như vậy không phải là chỉ xem chơi, vô sự lấy lòng, không gian thì là trộm, không lý do cầm bình rượu lại đây muốn mời ta uống, trăm phần trăm chính là độc tửu. - Chuyện sai lầm duy nhất ta từng làm, chính là không nên kết hôn cùng loại người như ngươi, hiện tại ta chỉ muốn trước khi chết, đoạn tuyệt hết thảy quan hệ với ngươi, liền chút yêu cầu ấy ngươi cũng không đồng ý sao?
Viêm Dương công chúa cắn răng nói.
Chân mày của Từ Khuyết cau lại, khóe miệng nhếnh lên một nụ cười gằn: - Tình cảnh bây giờ của ngươi, cũng không có tư cách đề cập yêu cầu với ta. Nhưng, ta đồng ý cùng ngươi đoạn tuyệt quan hệ vợ chồng, đưa cốc đây.
Nói xong, hắn đưa tay ra.
Trên mặt Viêm Dương công chúa không hề biến hóa, vẫn như băng hàn vạn năm không thay đổi như trước, nhàn nhạt đem bầu rượu ở tay phải đưa về phía Từ Khuyết.
Từ Khuyết cũng không vội vã uống, lập tức gọi ra hệ thống, tâm niệm hô: - Hệ thống, tra cho ta rượu này có phải có độc hay không.
Ding, kiểm tra xong xuôi, rượu này là Thiên Tâm Âm Dương Tửu, nam tử uống xong, tán hết thảy tu vi, sau này không tu luyện được nữa. Nữ tử uống xong, giống như xuân dược kịch liệt, chỉ có cùng nam tử giao hợp mới có thể giải. (chú ý, nếu tu vi của nam tử cao hơn so với nữ tử, lúc cùng nàng giao hợp có thể cướp đoạt bộ phận tu vi trong cơ thể nàng, nhưng không ảnh hưởng tới tu luyện sau này của nàng. )
- Tiên sư nó, ta liền biết rượu này không ổn mà, hệ thống, có biện pháp đem rượu này cùng với chén trong tay nàng đổi một chút không?
Từ Khuyết tâm niệm hỏi, nếu rượu này đối với nữ tử cũng tai hại, vậy hắn tin tưởng chén trong tay Viêm Dương công chúa khẳng định không phải độc tửu!
Ding, có thể, tiêu tốn 30 điểm Trang Bức mua một tấm hoán đổi phù, tiến hành chuyển đổi hai chén rượu.
Hệ thống đáp lại.
- Cho ta mua một tấm, còn lục soát cho ta một chút xem có cổ dược khống chế sống chết của người khác hay không.
Khóe miệng của Từ Khuyết nhất thời giương lên, không chút do dự mua "Chuyển đổi phù".
Đồng thời, giao diện hệ thống cũng lóe lên trước mắt hắn, liệt ra nhiều loại cổ độc, trong đó một loại để Từ Khuyết động tâm
Tam Thi Phệ Hồn Đan:
Viên thuốc này có thể để tâm niệm kí chủ chưởng khống, nếu có người ăn vào, một ý nghĩ của kí chủ liền có thể để hòa tan đan xác, gọi ra Phệ Hồn trùng bên trong đan dược, trong khoảnh khắc cướp đoạt tính mạng của người dùng đan! (viên thuốc này chỉ hữu hiệu đối với Nguyên Anh kỳ viên mãn trở xuống, trừ kí chủ ra, không ai có thể giải! )
Giá bán: 50 điểm Trang Bức!
Cơ Uyển Thanh này đều chết đến nơi rồi, lại còn muốn chơi trò gian, vậy ta hãy theo ngươi chơi cho vui, yêu thích hạ độc đúng không, mẹ kiếp, để ngươi xem một chút cái gì mới gọi là độc! Hệ thống, Tam Thi Phệ Hồn Đan này, mua hai viên.
"Vèo!"
Bạch quang lóe lên, trong giỏ hàng hệ thống của Từ Khuyết thêm ra mấy thứ đồ.
Hắn nhanh chóng lấy ra tấm "Chuyển đổi phù" kia, thần niệm hơi động, thần không biết quỷ không hay, liền đem độc tửu trong tay mình cùng chén trong tay Viêm Dương công chúa tiến hành trao đổi.
Sau đó, hắn còn cố ý để hệ thống kiểm tra lại một lần, kết quả chén rượu trong tay này quả thật không có độc.
- Từ Khuyết, ngươi vẫn còn sợ Bổn cung hạ độc sao? Uống không uống tùy ngươi, nhưng Bổn cung uống trước rồi nói, từ đây cùng ngươi không con liên quan.
Nhìn thấy Từ Khuyết cầm rượu chậm chạp không uống, Viêm Dương công chúa tựa hồ hơi cuống lên, nói xong liền giơ bầu rượu lên, đưa đến bên mép, ngửa đầu uống sạch.
Ánh trăng yếu ớt rơi ở trên cổ trắng nõn như tuyết của nàng, có lẽ do uống quá vội, một tia rượu tràn ra khóe miệng, theo cái cằm tinh xảo lướt xuống, chảy qua cổ, trượt vào cổ áo nơi mơ hồ lộ ra một mảnh trắng như tuyết.
Động tác này là rất gợi cảm, nhưng Từ Khuyết vẫn chưa muốn thưởng thức, khóe miệng giương lên, cũng cầm bầu rượu lên uống.
Một tia Bách Hoa tửu đưa vào trong miệng, hương tửu thanh thuần tràn ngập, theo yết hầu vọt xuống, rất là khoan khoái.
Viêm Dương công chúa nhìn thấy Từ Khuyết uống rượu xong, giữa hai lông mày rốt cục lộ ra vẻ như trút được gánh nặng, tay nhỏ xóa đi chút rượu bên mép, trên khuôn mặt lạnh lẽo xuất hiện một vệt ý cười.
- Từ Khuyết, xem ra ngươi chỉ đến như thế, vẫn ngây thơ như trước kia vậy.
Nàng cười nhạt nói.
Từ Khuyết giả vờ không rõ, cau mày nói: - Lời ấy nghĩa là sao? - Công chúa. . .
Lúc này, Tử Huyên cất bước đi tới, trên mặt mang theo vẻ buồn rầu. nàng nhìn Từ Khuyết một chút, trong mắt tràn đầy không đành lòng cùng thương hại, thậm chí còn có chút áy náy!
Viêm Dương công chúa thì lại lạnh lùng nhìn Từ Khuyết, không sợ hãi cười nói: - Từ Khuyết, Bổn cung thật nên cảm tạ ngươi, thay chúng ta giải quyết những sát thủ Thiên Sát kia. Tuy rằng không biết ngăn ngắn mấy tháng này, ngươi được tạo hóa gì, không chỉ có thể lại tu luyện từ đầu, còn đem thực lực tăng cao đến mức độ đáng sợ như thế. Nhưng bây giờ, tất cả những thứ này của ngươi đều sắp hóa thành hư không rồi. - Thật sao? Sao ta không cảm thấy như vậy.
Từ Khuyết giống như cười nói, không để ý chút nào.
Con ngươi của Viêm Dương công chúa híp lại, phảng phất khôi phục loại cao ngạo cao cao tại thượng ngày xưa kia, lạnh giọng cười nói: - Lúc trước phụ hoàng giết ngươi một lần, bây giờ Bổn cung cũng có thể giết ngươi, ngươi có biết Bổn cung vừa nãy cho ngươi uống chính là rượu gì không?
Từ Khuyết trừng mắt nhìn: - Biết chứ, Thiên Tâm Âm Dương Tửu!