Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 78: Quỳ Xuống, Dập Đầu, Xin Lỗi

Chương 78: Quỳ Xuống, Dập Đầu, Xin Lỗi


- Ầm ầm!

Một tiếng nổ vang kinh thiên động địa bỗng nhiên vang lên.

Sóng khí vô hình cuồng bạo theo Huyền Trọng Xích tuôn ra, chém thẳng vào Liệt Hỏa Đại Trận, không tới một cái hô hấp, toàn bộ biển lửa trực tiếp bị chém thành hai nửa, bên trong lộ ra một đám lớn khu vực không có lửa.

Toàn bộ trận pháp dĩ nhiên bị mạnh mẽ xé rách!

Bên trong hai mảnh biển lửa, trên mặt đất, một cái mương sâu rộng, trực tiếp kéo dài tới tận cửa ra của trận pháp.

"Ực ực!"

Mấy người Tằng Phồn Vinh tỏ rõ vẻ ngơ ngác, cực kỳ gian nan nuốt một ngụm nước bọt, tất cả đều ngốc tại chỗ, sững sờ nhìn cái mương kéo dài tới dưới chân mình, đầy vết rách lan ra giống như tơ nhện, thật lâu không cách nào phục hồi lại tinh thần.

Vị trí mắt trận.

Hai nữ đệ tử Thiên Hương Cốc cũng triệt để bị chấn kinh, trợn mắt ngoác mồm, tỏ rõ vẻ kinh ngạc.

- Chuyện này. . . sao có khả năng?

- Hắn chỉ một chiêu, liền. . . liền chém Liệt Hỏa trận pháp của chúng ta thành hai nửa?

. . .

Lực phá hoại đáng sợ này của Từ Khuyết, làm cho cả sự tình đều rơi vào vắng lặng một cách chết chóc, yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.

Nhưng người trong cuộc là Từ Khuyết không phát hiện chút nào, trái lại nhìn cái rãnh sâu không thấy đáy kia trên mặt đất, không khỏi ngoác miệng mắng: - Mẹ nó, không thể nào, ta mới dùng hai phần mười công lực, kết quả mặt đất liền bị hư hao như vậy, bảo ta đi qua như thế nào đây? ". . ." Mọi người nghe thấy thanh âm oán giận này, khóe miệng mạnh mẽ co lại.

Thật đáng sợ!

Người này. . . thật sự quá đáng sợ!

Vẻn vẹn là sức mạnh của đòn đánh này, sợ rằng ngay cả cường giả Nguyên Anh kỳ cũng không thể chịu được.

Kết quả cái tên này nói mới dùng hai phần mười công lực? Mẹ nó, không xong rồi, mau đỡ ta, ta hình như sắp phun máu rồi.

Mấy người Tằng Phồn Vinh nhìn nhau một chút, trong mắt đều là cay đắng cùng kinh hãi, thật lâu không nói gì.

Bọn họ cho rằng Từ Khuyết kia là đang khoác lác, kết quả trong nháy mắt người ta thật đem trận pháp phá đi, hơn nữa còn phá đến triệt để như thế, xác thực đã không có gì để nói, dọa. . . doạ chân chúng ta run run rồi.

Trong nháy mắt này, trong lòng mọi người tựa hồ cũng có một cái nhận thức chung, thiếu niên Kim Đan kỳ tuấn lãng tự xưng là "Hoa Vô Khuyết" này không giống với những tên chuyên nói láo ở bên ngoài.

. . . "Vèo!"

Lúc này, Từ Khuyết không thể làm gì hơn chỉ có thể đạp nhẹ chớp giật, dùng thân pháp Tam Thiên Lôi Động, từ khu vực trống không giữa hai mảnh biển lửa xuyên qua, rơi vào trước mặt bọn Tằng Phồn Vinh, mang theo vẻ xin lỗi nói: - Thật ngại quá Tăng huynh, còn có các vị huynh đài, tại hạ để cho các ngươi đợi lâu rồi.

Mọi người:

-. . .

Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết mạnh mẽ Trang Bức thành công, khen thưởng 40 điểm Trang Bức!

Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết mạnh mẽ trang bức tốt, lại khen thưởng 60 điểm Trang Bức!

Âm thanh thông báo của hệ thống lúc này vang lên ở trong đầu Từ Khuyết.

Từ Khuyết nhất thời sững sờ, ý gì đây? Ta mạnh mẽ trang bức, lại được khen thưởng thêm một lần? Lần này sảng khoái, ròng rã 100 điểm Trang Bức trong nháy mắt tới tay.

- Ây. . . Hoa huynh, ngươi chuyện này. . . quả thật là. . . lợi hại!

Tằng Phồn Vinh "Này này này này" nửa ngày, cuối cùng không nghĩ ra từ gì để hình dung, đành phải nói ra hai chữ "Lợi hại"!

Những người còn lại gật đầu liên tục, biểu thị đồng ý.

- Nào có nào có, thực sự là do tại hạ chuẩn bị không đủ thỏa đáng, sớm biết có Liệt Hỏa Trận này, ta đã đem cửu thiên phích lịch vô địch bình chữa cháy tới rồi, nhẹ nhàng thổi một hơi, toàn bộ biển lửa đều phải tắt, cũng không cần phiền phức như vừa nãy nữa. Ai nha ai nha, các ngươi nhìn, sơ ý một chút, ta còn làm bãi cỏ của người ta hỏng mất, ài, ta sai rồi, sau này nhất định phải kiên trì "Bảo vệ hoa cỏ, người người đều có trách nhiệm. . ."

Bản lĩnh khoác lác trang bức của Từ Khuyết, há mồm liền đến, liên miên không dứt, làm bọn Tằng Phồn Vinh nghe tới sững sờ.

Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết mạnh mẽ Trang Bức thành công, khen thưởng 10 điểm Trang Bức!

Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết mạnh mẽ Trang Bức thành công, khen thưởng 30 điểm Trang Bức!

. . .

Theo Từ Khuyết một câu một câu nói ra, thông báo khen thưởng của hệ thống cũng không ngừng ở trong đầu hắn vang lên.

"Vèo!" "Vèo!"

Ngay khi Từ Khuyết chưa hết thòm thèm, trên núi đột nhiên lướt tới hai đạo lưu quang, tốc độ thật nhanh, giống như sao băng xẹt qua, lóe lên liền qua, trong nháy mắt đến đến trước mặt mọi người.

Càng là hai tên thanh niên trẻ Nguyên Anh kỳ tầng một, trên người mặc trường bào lưu quang màu lục, hiển nhiên cũng là người của Thiên Hương Cốc.

Sau khi hai người đến, nhìn thấy Liệt Hỏa đại trận bị chém thành hai khúc, đầu tiên là ngẩn ra, chợt chau mày lên.

- Xảy ra chuyện gì?

Một người trong đó quét về phía mắt trận, trầm giọng hỏi.

Chỗ mắt trận hơi sáng lên một đạo ánh sáng, tiếp đó hai nữ tử bước ra ngoài, trên mặt còn giữ lại một ít kinh hãi như trước.

Các nàng nhìn Từ Khuyết một chút, mới nói với nam tử: - Hồi bẩm hai vị sư huynh, vừa rồi. . . là người này bổ trận pháp ra. - Bổ ra?

Hai tên nam tử nhất thời cả kinh, ánh mắt đồng thời quét về phía Từ Khuyết.

Từ Khuyết nho nhã lễ độ hướng hai người chắp tay: - Hai vị huynh đài khỏe chứ, tại hạ Hoa Vô Khuyết, xin hỏi nhập môn thí luyện báo danh chỗ nào?

Lông mày của hai tên nam tử nhất thời càng cau lại.

Một người trong đó mở miệng hỏi: - Trận pháp này là ngươi phá? - Quá khen rồi quá khen rồi!

Từ Khuyết khiêm tốn cười nói.

Người kia nhất thời mặt co rút lại, cắn răng nói: - Ta không khen ngươi! - Há, sai lầm rồi sai lầm rồi!

Từ Khuyết lần thứ hai nở nụ cười.

Nam tử hừ lạnh một tiếng, lớn tiếng trách mắng: - Bớt cợt nhả cho ta, ngươi có biết trận pháp này quý giá thế nào không? Há để ngươi muốn phá liền phá? Ta mặc kệ ngươi dùng yêu pháp gì, chỉ muốn nói cho ngươi biết một câu, tư cách nhập môn thí luyện ngươi cũng đừng vọng tưởng có được, hiện tại đàng hoàng chờ ở đây cho ta, chờ đại sư huynh chúng ta tự mình lại đây, cùng ngươi thanh toán món nợ hủy trận pháp phái ta.

Từ Khuyết vừa nghe thấy thế, ý cười trên mặt trong nháy mắt không còn sót lại chút gì, thay vào đó chính là một mảnh âm trầm.

Mấy người Tằng Phồn Vinh cũng nhất thời kinh ngạc, trong mắt vài người xẹt qua một ít vẻ cười trên sự đau khổ của người khác, có người lắc đầu, không khỏi đồng tình với Từ Khuyết.

Đắc tội Thiên Hương Cốc, lần này khẳng định xong rồi.

Dù ngươi lợi hại đến đâu, ở trước mặt Thiên Hương Cốc, cuối cùng cũng chỉ là một con giun dế, mặc người vân vê.

. . .

Hai nữ đệ tử Thiên Hương Cốc cũng thoáng kinh ngạc, nhìn một chút hai vị sư huynh kia của các nàng, muốn nói lại thôi, cuối cùng cùng không mở miệng nói cái gì.

Từ Khuyết im lặng một lúc, khóe miệng chậm rãi kéo lên một vệt cười gằn.

Nguyên bản hắn chỉ muốn vui vẻ nhanh đi báo danh, đi tới điểm thí luyện trang bức một chút, kiếm vài điểm Trang Bức mà thôi, căn bản không muốn làm ra chuyện gì quá to lớn.

Đáng tiếc, đời không như mơ.

- Ta chỉ hỏi một câu, các ngươi chỉ nói qua là xông qua trận pháp liền có thể báo danh tham gia thí luyện, có quy định nói không thể phá trận sao?

Từ Khuyết nhàn nhạt hỏi một câu, ánh mắt quét về phía hai nữ đệ tử Thiên Hương Cốc kia, lại từ từ chuyển hướng tới hai tên nam tử Nguyên Anh kỳ, sau đó. . .

- Nếu như không có loại quy định này, như vậy. . . liền quỳ xuống cho ta, dập đầu, xin lỗi!

Lời này của hắn giống như tiếng gào, leng keng mạnh mẽ, vang động núi sông, vang vọng giữa núi rừng, xa xa vọng ra. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch