Chương 92: Nhanh Cho Hắn Tinh Anh Nhập Môn Lệnh Đi, Cầu Các Ngươi
Từ Khuyết cười híp mắt, ngẩng đầu nhìn về phía đám người trên không trung vừa tới, trong mắt lấp loé tia sáng lạnh lùng.
Nếu như người của Thiên Hương Cốc muốn nhúng tay, hắn cũng không ngại cũng ra tay giết chết chúng.
Dù cho ở chỗ thí luyện của Thiên Hương Cốc này có cường giả Anh Biến Kỳ tọa trấn, Từ Khuyết cũng không sợ chút nào.
Tuy rằng hắn biết mình cho dù có kiếm hội kín mãn cấp, nhưng có khả năng không đả thương được cường giả Anh Biến Kỳ.
Dù sao chênh lệch cảnh giới quá lớn, mình rất có khả năng không thể phá nổi phòng ngự của bọn họ.
Thế nhưng, đánh không thì thế nào? Bổn đại gia dọa các ngươi một chút, sau đó dùng Thần Hành Độn Tẩu Phù chạy là được, có gì phải sợ?
Có câu nói, đại trượng phu phải co được dãn được, chỉ cần còn có thể tiếp tục Trang Bức, sinh hoạt sẽ tràn ngập hi vọng.
Tâm của Từ Khuyết vốn lớn như vậy.
Sau khi đám đệ tử Thiên Hương Cốc tìm đến, liền bị thi thể đầy đất dọa sợ.
Nhưng những đệ tử Thiên Hương Cốc này hiển nhiên kiến thức rộng rãi, sau khi kinh ngạc qua đi, liền khôi phục yên tĩnh, tựa như đã thấy nhiều nên không trách.
Bọn họ rơi xuống mặt đất, Từ Khuyết cũng dừng giết chóc, cười hỏi: - Thiên Hương Cốc muốn nhúng tay sao? Ta không ngại, tới bao nhiêu giết bấy nhiêu.
Vài tên đệ tử Thiên Hương Cốc nhất thời ngẩn ra, đang muốn há mồm nói chuyện, nhưng những tu sĩ bị đuổi giết đã nổi giận trước.
- Làm càn, ngươi là cái thá gì, lại dám cùng các sư huynh sư tỷ ở Thiên Hương Cốc nói chuyện như vậy.
- Chán sống sao? Đừng tưởng rằng ngươi ỷ vào khôi giáp này là có thể vô địch, hiện tại sư huynh tỷ của Thiên Hương Cốc đến rồi, xem ngươi hung hăng như thế nào!
- Thí luyện ở đây còn có một vị trưởng lão Anh Biến Kỳ tọa trấn, ngươi xong rồi.
- Vị Trưởng lão Thiên Hương Cốc kia mà đi ra, dùng một đầu ngón tay là có thể nghiền nát ngươi!
. . .
Các tu sĩ tựa như muốn tìm về một chút mặt mũi, đều nhanh chóng cáo mượn oai hùm.
Nhưng mà những đệ tử kia của Thiên Hương Cốc, sắc mặt mỗi người đều quái lạ, có mấy người còn lắc đầu.
Đùa gì thế?
Giết Hoa Vô Khuyết? Chúng ta không có gan này.
Vài nữ đệ tử xinh đẹp không nói một lời bước ra, các nàng đều là người có tu vi cao nhất ở Thiên Hương Cốc, có quyền lên tiếng nhất.
Các nàng bước nhanh, trên mặt mang theo ý cười ôn nhu, đi thẳng tới trước người Từ Khuyết.
Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của một đám tu sĩ, vài nữ đệ tử cúi chào Từ Khuyết, mỉm cười nói: - Hoa thiếu hiệp, ngươi đã thông qua sát hạch, Trưởng lão của chúng ta tự mình phát xuống một lệnh bài nhập môn tinh anh cho ngươi, từ giờ trở đi ngươi đã là một thành viên của Thiên Hương Cốc chúng ta, đồng thời còn có thể chọn một vị trưởng lão, làm đệ tử thân truyền cuả bọn họ.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều há hốc mồm.
Sát hạch thông qua? Dựa vào cái gì, lúc này mới chỉ là cửa ải thứ hai, cửa thứ ba cửa thứ tư hắn còn chưa thông qua mà, dựa vào cái gì mà cho hắn lệnh bài tinh anh nhập môn?
Hơn nữa hắn đại khai sát giới ở trong cốc, thế mà không bị truy cứu?
Trong mắt tất cả mọi người tràn ngập vẻ căm ghét cùng không cam lòng, song quyền nắm chặt.
- Không phải còn có cửa thứ ba và cửa thứ tư sao?
Từ Khuyết cũng nghi ngờ nói, vốn tưởng rằng những này người đến ngăn cản, không ngờ lại tới để đưa lệnh bài.
Hai mắt nữ đệ tử xinh đẹp nhẹ nhàng nháy, cười nói: - Hoa thiếu hiệp không cần lo lắng, thực lực của ngươi chúng ta rõ như ban ngày, không cần tham gia hai cửa cuối cùng này. - Thối lắm!
Từ Khuyết nổi giận tại chỗ, khắp khuôn mặt là vẻ tức giận.
Tất cả mọi người trong nháy mắt đều ngây người, cực kỳ ngạc nhiên.
Tình huống thế nào?
Nghe được tin tức này, không nên mừng rỡ như điên sao? Hắn tức cái gì?
Hơn mười đệ tử của Thiên Hương Cốc cũng bị dọa sợ, đặc biệt là nữ đệ tử kia, nàng bị hoảng hồn.
Trưởng lão đã cố ý lên tiếng, nếu như chọc Hoa Vô Khuyết tức giận, sau khi các nàng trở về phải tiếp thu môn quy xử phạt.
Nàng nghĩ lại lời mình vừa nói, tựa như không nói sai gì mà! Tại sao Hoa Vô Khuyết này lại nổi giận?
- Hoa. . . Hoa thiếu hiệp, xin bớt giận, nếu như ta có nói gì sai, xin ngươi thông cảm, được không?
Nữ đệ tử kia lên tiếng, tựa như nhớ tới chỗ đáng sợ của môn quy xử phạt, trong mắt không nhịn được bốc lên hơi nước.
Không phải nàng nhát gan, thực sự là việc này có chút oan ức, nàng thật sự không nghĩ ra vừa nãy mình có nói sai cái gì.
Từ Khuyết hừ một tiếng, tỏ rõ vẻ chính khí nói: - Thiên Hương Các các ngươi có còn chút uy tín và quy tắc nào không? Là một trong tam đại môn ngũ quốc, đã nói phải vượt qua ba cửa mới có tư cách nhập môn, vượt qua bốn cửa mới có thể lấy được lệnh bài nhập môn tinh anh, ta mới chỉ vượt qua hai cửa, các ngươi đã cho ta lệnh bài nhập môn tinh anh, nói như vậy cũng được sao? ". . ." Mọi người nhất thời trợn to hai mắt, trên mặt đều có vẻ hoang mang.
Từ Khuyết tiếp tục trách mắng: - Các ngươi tự hỏi lương tâm của mình đi, làm như vậy có hợp lý không? Các ngươi làm thế thì những đạo hữu nhọc nhằn khổ sở tìm thảo dược sẽ nghĩ như thế nào? Thế nhân nghĩ như thế nào? Bọn họ sẽ cho rằng ta đi cửa sau, danh dự của ta và Thiên Hương Cốc đều sẽ bị vấy bẩn. Ta nói các ngươi biết, nếu đã tổ chức hoạt động này, vậy thì nhất định phải bảo đảm công bằng công chính công khai! Ài!
Từ Khuyết thở dài một hơi, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 80 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết lại giả bộ làm người tốt, bản hệ thống không có gì để nói, đặc biệt khen thưởng 500 điểm Trang Bức!
". . ."
Không khí toàn trường vô cùng vắng lặng, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Từ Khuyết, rất lâu không cách nào tỉnh táo lại.
Gặp quỷ rồi!
Câu nói như thế làm sao có khả năng từ trong miệng tên này nói ra?
Đám tu sĩ bị đuổi giết, suýt nữa đã phun máu tại chỗ.
Cách đó không xa, có một đám tu sĩ tìm được Tinh Mang Thảo, nhưng còn chưa kịp đi ra ngoài, chứng kiến tất cả mọi việc ở chỗ này, đều đứng bên kia xem cuộc vui.
Khi bọn họ nghe thấy Thiên Hương Cốc cho Từ Khuyết loại đãi ngộ đặc biệt này, thực sự cũng có chút đố kị.
Nhưng bây giờ nghe Từ Khuyết nói xong, những người này lập tức bị dọa sợ.
Tên này ở cửa ải thứ hai đã nghịch thiên như thế, còn giết nhiều người như vậy, nếu như hắn tham gia cửa thứ ba, đó mới là không công bằng lớn nhất đối với chúng ta.
Đừng! Tuyệt đối đừng thả hắn ra!
Nhanh cho hắn lệnh bài nhập môn tinh anh đi, cầu các ngươi!
. . .
Các đệ tử Thiên Hương Cốc cũng khóc không ra nước mắt, bọn họ làm sao có thể nghĩ tới, cái tên này lại vì chuyện này mà tức giận, quả thực là. . . chưa từng nghe thấy.
- Hoa. . . Hoa thiếu hiệp, ngươi hiểu lầm, Trưởng lão của chúng ta chỉ là vì yêu nhân tài mà sốt ruột, muốn ngươi nhập môn sớm một chút.
Nữ đệ tử kia đầu đầy mồ hôi, nghĩ hết mọi cách, mới miễn cưỡng nghĩ ra một lời giải thích!
Từ Khuyết khoát tay một cái, kiên quyết nói: - Đừng nói nữa, vì công bằng, vì chính nghĩa, vì hòa bình thế giới, lệnh bài nhập môn tinh anh kia ta sẽ không nhận. Ta không muốn sau này bị người khác dùng ánh mắt khác thường đối xử với ta, ta chỉ muốn làm một người bình thường như mọi người, chẳng lẽ như thế cũng không được sao?
Tu sĩ ở xa nghe xong lời này, hai mắt tối sầm lại, suýt chút đã bị doạ ngất đi.
Hoa Vô Khuyết, Hoa đại gia à!
Chúng ta quỳ xuống xin ngươi mà? Xin ngươi thương xót, hãy mau nhận lấy lệnh bài nhập môn tinh anh, chúng ta xin thề tuyệt đối sẽ không nói là không công bằng, nếu như ngươi nhận lấy, chúng ta nhất định sẽ tán tụng mỹ đức của ngươi, hậu nhân cũng nhất định ca tụng hành động vĩ đại của ngươi, ngươi chính là một dòng nước trong của Tu Tiên Giới chúng ta!
. . .
Vị nữ đệ tử của Thiên Hương Cốc vẻ mặt hoang mang, những đệ tử khác cũng quẫn bách, có chút bất đắc dĩ.
Nhưng để có thể hoàn thành nhiệm vụ của Trưởng lão, bọn họ chỉ có nhắm mắt, thay nhau tới khuyên bảo Từ Khuyết.
Nhưng Từ Khuyết nói cái gì cũng không muốn, hơn nữa kiên quyết biểu thị muốn công bằng công chính công khai, kiên quyết không hưởng đãi ngộ đặc biệt, kiên quyết muốn hoà mình với quần chúng.