Hành động của Từ Khuyết, không thể nghi ngờ đã tạo một bóng đen trong tâm trí đám tu sĩ đang vây xem và đám đệ tử Thiên Hương Cốc.
Một khắc trước còn thấy chết không sờn, hô to muốn huyết chiến đến cùng, đi trên con đường trở thành cường giả, suýt chút nữa đã khiến nhũng nữ đệ tử kia cảm động đến phát khóc.
Kết quả một khắc sau con hàng này lại dùng một chiêu diệt sạch gần trăm tên tu sĩ, sau đó tiêu sái rời đi.
Lúc mọi người kịp phản ứng lại, suýt chút nữa đã thổ huyết tại chỗ.
Cái này mà gọi là huyết chiến à? Cái này mà là ma luyện con đường cường giả à?
Đã nói là cuộc chiến đẫm máu mà, máu ở chỗ nào?
Giữa người và người thật sự không có chút xíu tín nhiệm nào mà.
. . .
Nhưng bọn họ thật sự đã trách oan Từ Khuyết, một chiêu Cốt Linh Lãnh Hỏa của Từ Khuyết vừa sử dụng, ao kinh nghiệm nhanh chóng bạo tăng, tăng thêm mấy triệu kinh nghiệm, nếu như không phải còn chưa vượt qua Thiên Kiếp, hắn đã sớm bước vào cảnh giới Nguyên Anh kỳ rồi.
Giết người giết yêu thú, chính là để hắn trở nên mạnh mẽ!
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là. . . Trang Bức!
. . .
Khi rời khỏi sơn cốc, Từ Khuyết thuận tiện liếc mắt nhìn mục tin tức cá nhân của mình, sau đó ngây người.
Điểm Trang Bức đạt được hơn bốn ngàn, EXP còn đáng sợ hơn, đã là 5800000/800000.
Kinh nghiệm trong ao đã tích lũy được 580 vạn kinh nghiệm, như thế đến khi hắn vượt qua Tứ Cửu Thiên Kiếp, hắn sẽ liền thăng vài cấp.
Đến lúc đó, cho dù đối kháng cường giả Anh Biến Kỳ, cũng sẽ không phải quay đầu chạy, ít nhất sau khi Trang Bức xong còn có sức chống lại.
- Thú vị, sau ba ngày thiên kiếp vừa lúc đến, vừa vặn đi Hoàng thành, cũng không cần kiêng kỵ Hoàng Đế lão nhi rồi.
Từ Khuyết lạnh giọng cười, đóng lại hệ thống, tiếp tục ra khỏi sơn cốc.
Mà lúc này, ngoài sơn cốc vẫn có rất nhiều tu sĩ đang xếp hàng, liên tục đi vào tham gia cửa ải thứ hai.
Từ Khuyết khó có lúc im ắng đi vào bên trong, cũng không khiến quá nhiều người quan tâm.
Đi theo chỉ dẫn về cửa thứ ba, hắn dự định đi tới Tháp Linh Vực.
Một lát sau, tu sĩ và đệ tử của Thiên Hương Cốc cũng từ trong sơn cốc đi ra.
Không tới một hồi, đại danh "Tạc Thiên Bang Hoa Vô Khuyết" đã kinh động vô số người, toàn bộ lối vào thung lũng đều sôi trào.
- Kim Đan kỳ Viên mãn, một chiêu thuấn sát gần trăm tên tu sĩ cùng cấp? Ngươi khoác lác?
- Đây là đệ tử Thiên Hương Cốc tự mình xác nhận, không giả được.
- Rất nhiều người tận mắt chứng kiến lúc đó, đều bị dọa sợ rồi. - Hoa Vô Khuyết kia ra tay quá ác, sau này thật sự không thể chọc giận hắn!
- Nghe nói hiện tại hắn đã đi vượt cửa thứ ba, chúng ta không dám đi, chờ hắn vượt qua rồi tính.
Mọi người nghe xong đều hoảng sợ một trận,
Sau đó một truyền mười, mười truyền một trăm, cuối cùng cái tên "Tạc Thiên Bang Hoa Vô Khuyết" này lại trở thành đại biểu ma đầu giết người điên cuồng.
Sau đó ở cửa sơn cốc càng ngày càng nhiều người, mọi người cũng bắt đầu nói về "Tạc Thiên Bang"!
- Tạc Thiên Bang có lai lịch ra sao, vì sao gần đây đều nghe về bang phái này? Trước đây hoàn toàn không nghe nói qua mà.
Có người nghi ngờ nói.
- Đúng vậy, lúc trước ta đi qua biên cương Hỏa Nguyên Quốc, cũng nghe nói một cao thủ tên là Tiêu Viêm, một mình chém chết một bang phái lớn là Huyết Hải Môn, hơn nữa cũng tự xưng đến từ Tạc Thiên Bang!
- CMN, xem ra bang phái này thật sự không đơn giản! Khả năng là nơi thiên tài tập hợp, bang phái lớn xuất hiện người tài!
- Ta nghĩ tất cả đều là kẻ giết người không chớp mắt mới đúng! Động một chút là diệt cả nhà người ta, nhưng mà có thực lực bực này, thực sự khiến người ta khó có thể tin.
- Thế giới vốn dĩ ân oán rõ ràng, diệt cả nhà thì có gì đáng kinh ngạc, ta rất thích phong cách làm việc của Tạc Thiên Bang, ta muốn gia nhập với bọn họ.
Đúng vậy, không biết phải làm thế nào mới có thể gia nhập vào bang phái này?
- Có trời mới biết! Nhưng có người nói Hoa Vô Khuyết kia từng lưu lại rất nhiều dấu ấn bên trong thung lũng.
- Theo ta được biết, có người đã tình cờ gặp Hoa Vô Khuyết, cũng hỏi hắn làm sao để gia nhập Tạc Thiên Bang, Hoa Vô Khuyết chỉ trả lời một câu!
- Câu gì?
- Muốn tham gia thì mời thêm mã QQ, bảy năm linh tám tám bảy lẻ một!
- Hả. . .
- Không hổ là cao thủ, nói chuyện cũng cao thâm khó dò như vậy, đây chính là sát hạch Tạc Thiên Bang nhập bang, nếu như có thể hiểu được câu nói kia, thì có thể trở thành là một thành viên của bang phái họ rồi! Ài, chỉ tiếc. . . Quá khó rồi!
- Đúng đấy! Ta cũng cảm thấy không có manh mối gì, khả năng là tư chất của chúng ta còn chưa đủ.
. . .
. . .
Cùng lúc đó, nhà đá trên đỉnh núi nơi diễn ra thí luyện.
Đám đệ tử Thiên Hương Cốc đang đứng trước mặt ở một vị trưởng lão Anh Biến Kỳ, thuật lại từng lời Từ Khuyết nói.
Lão giả nghe xong, khóe miệng liên tiếp co giật!
- Các ngươi nói, hắn kiên trì muốn xông cửa thứ ba cùng cửa thứ tư? Là vì công bằng?
- Đúng thế.
- Một mình hắn, một chiêu đã giết hết gần trăm tên tu sĩ?
- Vâng, hẳn là pháp quyết rất thâm ảo, có thể ngưng ra Lãnh Hỏa, chỉ cần vừa tiếp xúc, trong nháy mắt sẽ bị đông lại, đồng thời hoàn toàn không còn sức sống!
- Được lắm, Hoa Vô Khuyết!
Lão giả vô cùng kích động, trong mắt lóe tinh mang:
- Thiên tài như vậy, nhất định phải để hắn gia nhập Thiên Hương Cốc, tuyệt đối không thể bỏ qua. Các ngươi nghe đây, hắn muốn vượt ải thì để hắn vượt, hắn muốn giết người cũng để hắn giết, chỉ cần các ngươi không trêu chọc hắn, hắn sẽ không ra tay với các ngươi. - Vâng!
Đám đệ tử chấn động trong lòng, có chút ước ao được như Từ Khuyết, trưởng lão coi trọng hắn như thế, tương lai hắn gia nhập Thiên Hương Cốc, sẽ không lo không có thiên tài địa bảo.
- Đúng rồi, ta dặn dò các ngươi làm một chuyện khác, thế nào rồi?
Lúc này, lão giả đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nhìn về phía vài tên đệ tử hỏi.
Vài tên đệ tử cung kính nói: - Hồi bẩm Trưởng lão, chúng ta đi tìm ra Hoa Vô Khuyết, cũng đã đóng lối vào tầng thứ tám ở Tháp Linh Vực.
Lão giả khẽ gật đầu, sắc mặt ngưng trọng nói: - Ân! Trước khi Thủy Hoàng xuất phát đi Hoàng thành Hỏa Nguyên Quốc, đều sẽ bế quan tu luyện ở tầng thứ tám. Trừ phi là nàng tự mình lên tiếng, bằng không ngàn vạn không thể mở lối vào ra. - Vâng, đệ tử hiểu rõ! Chỉ là. . . Đệ tử có chút nghi hoặc, không biết có nên hỏi hay không."
- Nói!
Con ngươi lão giả khẽ quét, nhàn nhạt nói.
- Đệ tử không hiểu, bây giờ thực lực người tiến vào sát hạch ở Tháp Linh Vực, đều chỉ có tu vi dưới Nguyên Anh kỳ viên mãn, lấy lực lượng thần hồn của bọn họ, cao nhất cũng chỉ có thể đi tới tầng thứ sáu, chúng ta tiêu hao nhiều Linh Thạch như vậy khởi động cấm chế lối vào, không phải là quá lãng phí sao?
Lão giả nở nụ cười: - Đây là yêu cầu của Thủy Hoàng, các ngươi làm theo là được. Năm đó nàng mới vừa vào Thiên Hương Cốc, cũng là người kinh tài tuyệt diễm, không nghĩ tới hiện nay tu vi của nàng đã vượt cả ta, có lẽ có quan hệ với việc nàng làm chuyện gì cũng ổn thỏa đi.
Nói đến đây, lão giả hơi dừng lại một chút, lại cười nói: - Dù sao không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, cũng giống như hôm nay, các ngươi ai có thể tưởng tượng được, một Kim Đan kỳ viên mãn lại có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy?
Vài tên đệ tử đều gượng cười, không thể nói gì.
. . .
. . .
Lúc này, Từ Khuyết đang theo hướng dẫn, hướng về Tháp Linh Vực đi đến.
Người từ cửa ải thứ hai đi ra, tuy rằng kiêng kỵ Từ Khuyết, không dám xông vào cửa thứ ba, nhưng vẫn có không ít người theo tới, đi theo phía sau hắn, nghĩ rằng dù không vượt ải, cũng có thể ở ngoài tháp xem chuyện vui.
Từ Khuyết nhìn thấy bọn họ đi theo phía sau mình, hắn dừng lại, đám người kia liền ngừng, hắn vừa đi, đám người kia còn phải quan sát một hồi lâu, mới chịu đi.
Chuyện này không khỏi khiến Từ Khuyết lắc đầu liên tục, cảm thấy tiếc nuối.
Sớm biết đã không giết nhiều người như vậy, hiện tại không có cách nào Trang Bức rồi.
- Xem ra cần phải tiến vào Tháp Linh Vực mới trang bức được, hiện tại hẳn là có rất nhiều người đang vượt ải, hơn nữa cũng không quen biết ta, hừ, ta một lần xông đến đỉnh tháp, thưởng thức mỹ cảnh phương xa mà người bình thường không xem được. . . Rồi đứng trên đó. . . , xây dựng một thác nước mỹ cảnh cho các ngươi, ồ, ngẫm lại. . . Còn có chút kích động đây.