“Vụ mua bán này ngươi có đồng ý làm hay không? Cũng không cần ngươi phải trả bất cứ giá gì, ta đảm bảo buổi chiều ngươi sẽ hữu kinh vô hiểm.” Vân Mạt nói điều kiện cực kỳ dụ hoặc.
Tần Mộc nhìn mặt nàng, cảm thấy răng đau nhức, người này đến cùng là trưởng thành trong hoàn cảnh như thế nào vậy?
“Được!” Hắn thở dài một hơi, trong lòng cũng không trông cậy gì vào Vân Mạt.
Lúc nãy, trên đường tới bệnh viện, hắn đã gọi video cùng đối phương, cảm xúc của đối phương thập phần kích động, không tiếp thu giải hoà, tuyên bố sẽ dạy cho người làm việc cẩu thả một bài học.
“Đưa tay ra đây, ta sẽ xem trước cho ngươi.” Vân Mạt nói
Tần Mộc bán tín bán nghi, giải quyết vấn đề vì cái gì phải xem bàn tay? Bất quá, hắn vẫn đem giấy tờ chuyển sang tay trái, nghiêm túc đem tay phải duỗi ra, đưa tới trước mặt nàng.
Vân Mạt nhìn lướt qua, sau đó ghét bỏ hất tay hắn ra: “Đổi tay trái đi!”
Tần Mộc: “Có gì khác nhau sao?”
Vân Mạt đang nghĩ xem nên trả lời như thế nào để hắn đừng hỏi nữa, nói quá nhiều phỏng chừng hắn cũng không hiểu được, còn sẽ hỏi liên tục.
‘Dịch’ chú ý tay trái là bẩm sinh, tay phải là hậu thiên, cái gọi là trái Thanh Long, phải Bạch Hổ, cũng là dương khí và âm khí, khi nhiều hay khi ít đơn giản phân chia. Xem vận khí của nam nhân trước 30 tuổi như Tần Mộc thì phải lấy tay trái là tay chủ, tay phải là tay phụ.
“Ngươi…” Vân Mạt trầm ngâm, cảm thấy đơn này của mình, có phải có chút mệt hay không.
“Ngươi còn chưa có trả lời ta, tay trái, tay phải có điểm gì khác nhau?”
Tần Mộc nhìn chằm chằm lòng bàn tay của chính mình, không ngừng so sánh, hoàn toàn không để ý tới giọng điệu của nàng.
Vân Mạt một bên xoay xoay mấy cái cúc áo trong lòng bàn tay, một bên tức giận trả lời: “Ngươi còn chưa có kết hôn đúng không? Bởi vì tay phải của ngươi sát khí quá nặng!”
Tần Mộc: …. “Cái gì? Cái gì mà sát khí!?”
Tần Mộc nhìn gương mặt không có biểu tình của nàng, cùng với hướng ánh mắt liếc về giữa 2 đùi của hắn, đột nhiên liền hiểu ra.
Đây là nói hắn dùng tay phải loát…? Sát tinh…trùng? Sát cái em gái ngươi! Chết tiệt!
Tần Mộc mặt đỏ rần rần, bất giác duỗi ngón tay ra chỉ: “Ngươi ….Ngươi… Tuổi còn nhỏ, ai đã dạy ngươi chay, mặn không kiêng như vậy!”
“Ngươi trước tiên vẫn nên quan tâm đến buổi chiều nay nên làm như thế nào đi.” Vân Mạt nói.
“Ồ? Ngươi nói cho ta biết, ngươi đã nhìn thấy cái gì?”
Tần Mộc đem ghế dựa sau lưng kéo đến gần một chút, nghe nàng nói.
“Trên tay ngươi xuất hiện một hình hoa thị, cung Tốn, cung Ly đều tím sẫm. Nếu không có người giúp đỡ, trong vòng một tháng sẽ xuất hiện tai họa ngục tù.”
Vân Mạt gõ nhẹ mấy chỗ trên lòng bàn tay của hắn.
“Không đến mức như vậy đi? Cũng chỉ là một người bệnh khiếu nại mà thôi.” Tần Mộc hiển nhiên là không tin.
“Ừ, thêm vào đó, trong lòng bàn tay ngươi cung Đoài có khí sắc xanh thẫm, đường trí tuệ phân nhánh, một đầu hướng về phía dưới ngón tay út, một đầu chỉ vào hướng cung Càn, Ngũ Quan và Thiên Đình bị mây đen vây quanh, năm nay, thọ thượng hồng ti, tai ương lao ngục rất nghiêm trọng, tất sẽ bị xử nặng.”
Tần Mộc lại một lần nữa có cảm giác của ngày hôm qua, hắn vỗ vỗ Vân Mạt, nói lời thấm thía: “Em gái, nếu ngươi thiếu tiền, ta có thể cho ngươi mượn, nhưng nếu đi lừa gạt người là không tốt, đừng có tiếp tục làm nữa.”
Vân Mạt:… “Ngươi đưa giấy bút cho ta.”
“Để làm gì?” Hỏi vậy, nhưng Tần Mộc vẫn từ tệp hồ sơ rút ra một tờ giấy, tiện tay đưa luôn cả bút ký tên cho nàng.
Ánh mắt Vân Mạt phức tạp nhìn hắn một cái, từ trên đầu giường tìm một chỗ bằng phẳng, bắt đầu vẽ bùa.
Vẽ bùa phân biệt Bẩm Sinh phù cùng với Hậu Thiên phù.
Nghi thức, quy tắc của “Hậu Thiên Phù” rất phức tạp. Ngoài việc phải tắm rửa sạch sẽ, xông hương, thì trong phòng vẽ bùa cần phải yên tĩnh, dù chỉ thiếu một chút chu sa, giấy vàng, đều có khả năng ảnh hưởng đến hiệu quả của phù chú.
Mà “Bẩm Sinh Phù” lại yêu cầu vận lực một nét bút mà thành, bởi vì ‘một chút linh quang tức là Phù, thế nhân uổng phí Mặc cùng Chu’. (*)
(*) Khi vẽ bùa, điều quan trọng nhất là linh quang, chứ không phải mực và chu sa.
Vân Mạt là một trong những người hiếm có, có thể vẽ được ‘Bẩm Sinh phù’, lấy cảnh giới trước đây của nàng, còn có thể cách không vẽ bùa.
Hiện tại thì sao…?
Hiện tại, hình ảnh hiện ra trong mắt Tần Mộc, chính là một cô gái tay cầm cây bút run run rẩy rẩy viết, dùng sức đưa ngòi bút, giống như đang chống lại một thứ gì đó, theo động tác nàng hạ bút vẽ càng nhiều thì sắc mặt nàng càng trở nên nhợt nhạt, kèm theo những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, dày đặc tuôn ra đầy trán.
Tần Mộc rất muốn ngắt lời nàng, muốn nói cho nàng biết, nàng diễn kịch rất là giống, nhưng…
“Được rồi!”
Ngay ở lúc Tần Mộc nhịn không được, muốn lên tiếng, Vân Mạt có chút vô lực lau mồ hôi.