Mọi người chung quanh đều đang anh dũng giết địch.
Tiếng nam sinh kêu to che giấu bên trong một loại tức giận muốn mắng chửi người.
Không ai ý thức được, sự tàn bạo đằng sau tảng đá lớn này.
Hình ảnh này……
Lão sư Giám thị cũng không nhịn được lấy tay đỡ trán, “rốt cuộc nàng ta muốn làm cái gì? Có nên ngăn nàng ta lại không?”
“Trước nhìn thử xem”, huấn luyện viên nói, “Quy tắc không có cấm……”
“Me kiếp ……”
“Mẹ kiếp …… ”
“Mẹ kiếp…… ”
Nhất thời trên Tinh Võng các tranh cãi cực kỳ thống nhất, “Em gái này đủ hào phóng, Em gái quê ở đâu đấy?”
“Mẹ nó! Ta phục, ta cho rằng, hôm nay cận chiến đã là chờ mong lớn nhất đối với ta rồi, không nghĩ tới, hắc mã lại là ở chỗ này a……”
“Người này là ai?……”
Vị đồng chí hy sinh kia, khuôn mặt biểu hiện ‘sống không còn gì luyến tiếc’, nhanh chóng được làm thành icon biểu tượng cảm xúc, được chuyển phát ở trong nhóm bạn bè.
Hắn nóng giận, ở một cấp độ khác.
Vân Mạt lột ra bộ đồ phòng ngự trên người hắn, quần áo bên trong đều là màu trắng, chất cotton, nguyên liệu xem ra không tồi!
Nàng quyết đoán cầm lấy đại đao.
“Uy…… Ngươi dừng tay……”
Tiếng kêu của nam sinh cực kỳ bi thảm.
Mọi người trên Tinh Võng cũng nhịn không được quay đầu qua.
Liền nhìn thấy, Vân Mạt đem quần áo của hắn, xé thành một khối hình vuông lớn, mở ra để trên mặt đất, sau đó còn tốt bụng giúp hắn mặc lại quần áo phòng hộ.
“Ta nói, ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?” Nam sinh đã hữu khí vô lực, sống không còn gì luyến tiếc.
“Tới, cho ta mượn chút máu ….” Vân Mạt phóng thanh đao tới trên đầu ngón tay của hắn, “Không đau, một chút là xong……”
“Ta mẹ nó……”
“Ngươi như thế nào không lấy của chính ngươi!”
“A……”
Đầu ngón tay của nam sinh chảy ra ít máu, Vân Mạt nhanh chóng kéo tay của hắn, ở mặt trên mảnh vải hình vuông làm việc.
Bẩm sinh phù, cần chú ý ‘một chút linh quang khí tức mới thành phù’.
Nam sinh này cùng nàng phân cao thấp, dùng thực sự bất tiện.
Vân Mạt vừa thấy thật sự không dùng được, đành phải ở trên ngón tay của chính mình rạch một chút.
“A….” Cũng thật đau!
Thần hành phù vẫn như cũ là lợi dụng tinh thần lực của bản thân điều khiển, lấy máu tươi vẽ bùa, tinh thần lực bị đào đào rỗng thập phần mãnh liệt.
Sau khi hoàn thành lá bùa, Vân Mạt chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu một mảnh ngôi sao nhỏ, chợt lóe, chợt lóe, sáng lấp lánh.
Chung quanh thập phần an tĩnh, tựa hồ hình thành một khoảng hư không.
Vân Mạt thừa dịp không người quấy rầy, xếp bằng ngồi xuống, điều chỉnh hơi thở trong vài phút.
Năm phút sau, nàng bắt đầu lấy tốc độ cực nhanh di chuyển ngón tay, miệng lẩm bẩm.
Trên Tinh Võng, làn đạn tin nhắn tràn đầy đều là —— “???????” (hỏi chấm?)
“Nàng ta đang làm gì thế?”
“Đây là thứ gì?”
“Nàng không phải cho rằng chính mình là vương giả nông dược Thái Văn Cơ đi?”
“Không, ta cảm thấy, nàng cho rằng chính mình là Trình Giảo Kim, mất chút máu mới có thể lợi hại hơn.”
Không để bọn họ kịp nghĩ lại, âm thanh trong trẻo của Vân Mạt đã truyền ra tới: “Thái Thượng Lão Quân cấp tốc nghe lệnh!”
Mọi người trên Tinh Võng: “??”
“Đây là khẩu hiệu của dân bản xứ sao?”
“Sao lại độc đáo như vậy?”
Không có bất luận dị tượng gì phát sinh, nhưng mà Vân Mạt đã đứng lên, quấn mảnh vải dính máu quanh eo, khom lưng áp chân, sau khi làm mấy cái động tác cơ bản, liền hướng tới phía đông chạy đi qua.
Mắt của quần chúng Tinh Võng hoàn toàn choáng váng.
“Ta vì cái gì bỏ không xem các trận đối chiến xuất sắc, phải tốn thời gian xem em gái này chơi trò lừa đảo?”
“Lầu trên đừng ồn ào, ta thậm chí còn quay chậm lại, nghiên cứu từng khung, từng khung hình, ta không phải là càng ngốc hơn ngươi ư!”
“A, ta mua mấy nữ sinh có thể thông qua, ta hiện tại rút tiền đánh cuộc về còn kịp không?”
……
Vân Mạt chạy về phía trước.
Trong đám người, Hoắc Xuyên cũng đang được bốn người vây quanh.
Một đường chạy như điên.
Đua cha, không bao giờ lỗi thời!
Hoắc Xuyên chính là người “đua cha” kia, đánh đến không có bạn bè.
(*) Đua cha: xem cha ai có tiền hơn
Bốn người bạn cùng tổ đội, tất cả đều là người xuất sắc, hộ tống cho hắn.
Hoắc Xuyên cũng đủ kiêu ngạo, hắn xác thật cũng có tư cách để kiêu ngạo.
Hôm nay, hắn phải làm mọi người mở mang kiến thức một chút, Hoắc thiếu gia trừ bỏ tiền, còn có diện mạo, trừ bỏ diện mạo, cũng còn có tài.
Lúc này màn ảnh cũng vừa lúc dừng ở trên người hắn.
Ngay cả khi bộ đồ phòng hộ đều đã che kín hắn, Hoắc Xuyên vẫn làm một cái thủ thế mà chính hắn cho rằng thập phần soái.
Bốn vị đồng đội biết hắn lại đến giờ chuột rút, nhịn không được nhắc nhở: “Hoắc thiếu, cẩn thận bị tụt lại ở phía sau!”