Xong xuôi mọi thứ, Nguyễn Ngưng rất là vừa lòng với tủ lạnh đầy ắp.
Tuyệt vời, kế tiếp là chờ tới ngày mai, xem mấy thứ này có thể tái sinh được không!
Nguyễn Ngưng không muốn xuyên việt, dù sao cô còn có cha mẹ.
Nguyễn Ngưng vừa lòng ăn cơm chiều xong định đi nghỉ ngơi, chợt óc lóe tia sáng, phát hiện mình quên thứ quan trọng nhất.
Thuốc.
Nguyễn Ngưng nhanh chóng xuống lầu, dưới ánh nhìn ngạc nhiên của nhân viên tiệm thuốc, cô mua hai hộp thuốc kháng sinh, một hộp Ibuprofen, một hộp Paracetamol dạng viên, hai thứ này vừa giảm đau vừa hạ sốt.
Một hộp thuốc cảm, có thể chữa bệnh cảm bình thường.
Còn có cồn, băng vải, bông gòn, Iodophor*, băng cá nhân, Vân Nam bạch dược cầm máu, dầu hoa hồng, lại lấy một bình vitamin.
(*) thuốc sát trùng.
Nguyễn Ngưng thấy táo đỏ, ngân nhĩ thì mua luôn.
Đương nhiên, nếu xuyên việt thời xưa thì không thể thiếu nhân sâm, nếu có thể lấy đổi tiền thì chẳng phải là một vốn bốn lời à?
Sau đó Nguyễn Ngưng nghĩ tới cái gì, lại đi siêu thị mua đậu xanh, một ít hoa màu.
Chủ yếu là sợ xuyên việt đến cổ đại toàn ăn cơm trắng thì hơi khó giải thích, cần mua ít lương thực khô để ứng đối.
Đấu xanh trừ nấu canh ra còn có thể làm giá, coi như làm phong phú thêm chủng loại rau dưa.
Xác nhận không bỏ sót gì nữa, hoặc nên nói tủ lạnh hai cửa nhà cô không còn không gian chứa, Nguyễn Ngưng mới trở về nhà cố gắng nhét đống đồ vào.
Ngày thứ hai tỉnh lại, Nguyễn Ngưng đã không ở trong nhà mình.
Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, Nguyễn Ngưng vẫn lộ ra vẻ mặt khổ sở, chủ yếu là cha mẹ còn ở thế giới ban đầu, nếu phát hiện cô mất tích thì không biết họ sẽ khó chịu đến mức nào.
Cô còn trở về được không?
Đột nhiên một giọng nói cất lên:
“Xin ký chủ hãy yên tâm, ba tháng sau cha mẹ của ký chủ sẽ được đưa đến.”
Nguyễn Ngưng suýt sặc:
“. . . Ngươi là hệ thống?”
Hệ thống nói: “Đúng vậy, đánh số 00125 xin phục vụ cho ngài.”
Nguyễn Ngưng đánh giá bốn phía, chắc đây là một căn phòng hiện đại, trang hoàng sang trọng hơn nhà cô nhiều, thoạt nhìn điều kiện kinh tế khá tốt.
Nguyễn Ngưng hỏi vấn đề quan trọng nhất:
“Tủ lạnh cũng xuyên việt cùng ta chứ?”
“Báo cáo ký chủ, hack đã vào tài khoản, tủ lạnh mỗi ngày buổi tối mười hai giờ đổi mới, tự động bổ sung đầy đủ thức ăn bị hao tổn.”
Nguyễn Ngưng cười gượng, sợ về thời xưa bất tiện nên cô còn nhét một con dao phay, một con dao gọt trái cây, thậm chí còn có một hộp diêm trong tủ lạnh, xem bộ dạng này thì ba món đó không thể tái sinh.
Rồi còn cồn nữa, cồn thì chắc không thể ăn nhỉ?
Tức là Vân Nam bạch dược cũng không thể đổi mới.
“Tức là đồ vật bị lấy ra mới có thể bổ sung đầy đủ, còn chưa lấy ra thì không được lấp vào?”
Hệ thống trả lời:
“Đúng rồi, ký chủ thật thông minh.”
Nguyễn Ngưng nhủ thầm cũng nhờ đọc truyện nhiều thôi, bà đây quá rành mấy vụ này.
“Vậy đây là thế giới gì? Nếu mang thức ăn đến vậy chắc là thiếu đồ ăn đúng không?”
Nguyễn Ngưng muốn chửi người, cái này tệ còn hơn cổ đại thiếu thuốc thiếu ăn trong tưởng tượng của cô, mấu chốt là cha mẹ sẽ đến đây, hai người làm sao sống nổi ở nơi này chứ?
“Tận thế loại nào? Chắc không có Zombie chứ?”
Nếu thật sự là Zombie thì hai ông bà già sao chạy lại chúng nó?”
Hệ thống nói: “Ký chủ yên tâm, chỗ này là tận thế kiểu thiên tai, đầu tiên sẽ có lũ, rồi nạn giá rét, nhiệt độ cao, động đất các thứ.”