Quyển sách này tên là: Tôi ở tận thế dựa vào con đàn cháu đống cứu toàn gia tộc.
Nam chính của tiểu thuyết là Sở Định Phong có dị năng không gian có thể sao chép vật phẩm, phương thức tăng lên dị năng là thành lập gia tộc, nói rõ hơn là hắn tìm nhiều vợ, khiến càng nhiều phụ nữ mang thai để tăng lên năng lực.
Mỗi khi có thêm một đứa con là Sở Định Phong sẽ tăng lên thực lực.
Từ đầu sách đến cuối sách hắn toàn nhằm vào bụng của phụ nữ.
Loại ngón tay vàng này có lẽ khá phù hợp với tư duy của một số nam giới, rất được ưa thích trong mấy web truyện phái nam, Nguyễn Ngưng từng đọc tu tiên, tận thế, đô thị đều dùng plot này, rất được ưa thích.
Cô không ngờ mình sẽ xuyên vào truyện như vậy.
Trong truyện, nguyên chủ cũng tên Nguyễn Ngưng, Sở Định Phong theo đuổi cô ấy hơn nửa năm, nguyên chủ lại chọn làm bạn gái với cậu ấm chung công ty.
Sở Định Phong tức giận bất bình đi tìm nguyên chủ lý luận, bị con trai nhà giàu ngăn cản, còn bị vả mặt.
Thế là Sở Định Phong hận cả hai người, cảm thấy nguyên chủ ham giàu sang, không biết xấu hổ, lăng loàn. Trai nhà giàu thì kiêu ngạo ngang ngược, ỷ vào có tiền khinh thường người nghèo.
Nguyễn Ngưng cảm thấy cái tính ghét giàu coi như thông cảm được, nhưng thù đàn bà thì hơi bị kỳ.
Đầu tiên, nguyên chủ chưa bao giờ đồng ý quen với anh, thế mà anh cứ cứng rắn muốn làm simp, người ta cặp bồ thì anh quê quá hóa giận là sao?
Thứ hai, Sở Định Phong được đặt ra bình thường, bề ngoài không ưa nhìn, không có tiền, học không giỏi, trường học không nổi tiếng, ở công ty càng là không có biểu hiện ra giá trị của bản thân, suốt ngày bị trưởng phòng mắng.
Đầu óc không thông minh, tiền lương vốn đã không cao còn bỏ ra mấy nghìn tệ thuê phòng trong cùng khu dân cư với nguyên chủ vì muốn ở gần người đẹp.
Rõ ràng là tự Sở Định Phong chọn làm những việc đó, nhưng đổ hết việc tiêu tiền lên đầu nguyên chủ, cảm thấy là nguyên chủ hại hắn càng lúc càng nghèo.
So sánh thì cậu ấm đẹp trai, rộng rãi, tốt nghiệp trường nổi tiếng, công ty cũng là gia đình anh ta mở.
Kêu ai chọn đều sẽ không chọn nam chính!
Dù sau khi sống lại, Sở Định Phong dựa vào lừa dối nữ giới, chỉ theo dõi tử cung của phụ nữ, tuyệt chiêu lớn nhất của hắn là lấy một bao mì gói ra đung đưa trước mặt phụ nữ sắp chết đói.
Người như thế mà tác giả dám miêu tả Sở Định Phong là lạnh lùng cao quý, sát phạt quyết đoán, trên thực tế là một gã đàn ông xấu xa chỉ tay năm ngón với mấy cô gái, còn cảm thấy mình giỏi lắm. Nếu không phải ở tận thế không còn cách nào khác, ai mà thèm đi theo hắn?
Tưởng tượng đi, một người đàn ông với mười người phụ nữ bụng to quay quanh, tám đứa nhóc đi theo sau lưng, hình ảnh này có đáng cho lên kênh truyền hình pháp luật không?
Còn nguyên chủ thì xuất hiện không nhiều trong tiểu thuyết, không được miêu tả bối cảnh gia đình, chỉ biết cô ấy là nữ thần trong mộng của nam chính. Nguyên chủ làm bạn gái của cậu ấm chưa tới hai tháng, trước khi nam chính sống lại cô ấy từng bởi vì đói bụng muốn lên tầng mười tám cầu cứu, kết quả là hắn chẳng những không chịu giúp đỡ, hai người bị trùm tòa nhà đó giải quyết luôn.
Nguyên chủ là loại người gì? Trong truyện gắn từ khóa cho cô ấy là hám của, trong đó chủ yếu nhất là chọn cậu ấm làm bạn trai, hại nam chính tốn tiền, và cả tiêu xài hoang phí tiền của cậu ấm.
Đối với việc này thì Nguyễn Ngưng chỉ muốn nói một câu: Hám của muôn năm!