“Anh Viễn, sao anh có thể nói như vậy về em, anh biết em thích anh, anh……”
Dương Ái Hoa nước mắt không ngừng chảy dài trên mặt, vẻ mặt đau khổ nhìn Trương Viễn, trong lòng mắng Trương Viễn là đầu gỗ, khó trách ở tuổi này còn không cưới được vợ.
Nhìn thấy Dương Ái Hoa rơi nước mắt, một người không kìm được.
“Nam đồng chí sao lại như thế này, nếu đã trêu chọc nữ đồng chí này, ngươi phải có trách nhiệm về hành động của mình chứ, làm như vậy sẽ tổn hại hình tượng nam giới chúng ta, người ta là con gái đã chủ động thổ lộ rồi, anh còn làm ra vẻ làm cái gì!”
Vừa nói, anh ta lại nhìn Dương Ái Hoa, vô thức hạ thấp giọng nói: “Đồng chí nữ này xin đừng lo lắng, nếu có cái gì uỷ khuất, những người ngồi ở đây đều có thể thay cô làm chủ, nhất định làm anh ta chịu trách nhiệm với cô. Tôi cũng không tin, có nhiều người như vậy làm chứng, anh ta còn có thể phủ nhận."
Người đàn ông nói điều đó một cách dứt khoát và khá tự hào vì là đã giúp một đồng chí nữ, nhưng anh ta không để ý rằng có một số người nhìn anh ta như thể họ đang nhìn một kẻ ngốc.
Ngay cả anh em Dương Ái Hoa và Dương Ái Quốc cũng không kìm được, ở đây nhiều người như vậy, giống như họ đều nhìn ra cô là người trêu chọc trước.
Tuy rằng hai anh em họ muốn chính là hiệu quả này, nhưng cuối cùng một nữ theo đuổi một nam, truyền ra cũng khó nghe.
Ngay cả người đi cùng người đàn ông này cũng cảm thấy bầu không khí xung quanh có gì đó không ổn nên không khỏi lặng lẽ kéo anh ta lại.
Đáng tiếc tâm tư người này hiện giờ toàn là giúp đỡ mỹ nữ, làm sao còn có thể chú ý tới một chút ám chỉ của người bạn anh ta.
“Vị đồng chí này nói rất đúng, nhưng tôi cũng có một câu hỏi muốn hỏi đồng chí."
Vừa vỗ tay khen ngợi người vừa nói, Hứa Khả Nhân chậm rãi đi ra khỏi đám đông với nụ cười trên môi nhưng lại khiến người ta không có chút ấm áp nào.
Trong số đó, ánh mắt của người nhìn thấy cô và Trương Viễn cùng nhau đi vào tiệm cơm sáng lên, nếu Hứa Khả Nhân cùng người đó ánh mắt đối diện nhau, sẽ phát hiện ra người đó cũng giống như cô, ánh mắt lúc đi hóng chuyện.
Hứa Khả Nhân thực ra muốn xem náo nhiệt một lúc, nhưng có nhiều người như vậy cùng nhau bắt nạt người đàn ông của cô, cho dù tính tình có tốt đến đâu, cô vẫn có chút tức giận.
Trương Viễn cau mày, đã sớm cảm thấy không kiên nhẫn, khi nhìn thấy Hứa Khả Nhân đến gần, anh sợ cô sẽ vô tình bị người khác làm bị thương, vì vậy anh phải đến bên người Hứa Khả Nhân trước.
Vừa nhấc chân liền bị Hứa Khả Nhân ánh mắt ngăn lại, Trương Viễn bất đắc dĩ đành phải ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.
Người đàn ông kia nghe được có người tán thành lời nói của mình thì càng vui vẻ hơn, cằm vốn đã hơi nhếch lên lúc trước giờ lại càng nhô cao hơn.
“Đồng chí nữ, cô có thể hỏi, nếu tôi biết tôi sẽ nói với cô." Người đàn ông, cũng chính là Tiết Chí Huy vội vàng nói.
“Được, vậy tôi muốn hỏi đồng chí nam này, đầu óc anh có phải đã bị lừa đá không, vì cái gì không phân rõ trắng đen đã loạn chụp mũ cho người khác!"
“Ha, ha ha ha, ha ha!” Trong tiệm cơm người xem đều là bị Hứa Khả Nhân lời nói làm cho buồn cười.
Sao có thể buồn cười đến thế khi cô ấy chỉ nói những lời chửi rủa nhẹ nhàng như vậy.
Nhưng cũng có người không nghĩ như vậy, ít nhất Tiết Chí Huy bị mắng sau khi phản ứng lại đây thì đỏ mặt vì tức giận, sắc mặt khá là khó coi.
“Cô, cô cái này đồng chí nữ, cô làm sao ăn nói khó nghe như vậy, tôi không có đắc tội tới cô đi, cô dựa vào cái gì mà mắng tôi!"
“Chậc, cái này mà gọi là khó nghe sao, nếu không phải tôi tính tình tốt, tôi đã tát anh mấy cái rồi!"
Hứa Khả Nhân giơ tay, làm động tác muốn đánh anh ta.
Người đàn ông sợ hãi co rúm người lại, Hứa Khả Nhân cười chế nhạo và mắng, "Đồ nhát gan!"
Anh ta rất rất tức giận, ngoài mạnh trong yếu nói: "Cô, cô thật vô lý. Tôi đang giúp đỡ đồng chí nữ này, có liên quan tới cô sao. Cô đang gây rối và phá hoại sự đoàn kết của nhân dân đấy."
“Đủ rồi. Tôi cảm thấy anh là người đầu tiên phá hoại sự đoàn kết của nhân dân, anh bừa bãi đổ oan cho người khác, anh thuộc đơn vị nào? Sao tư tưởng của anh lại hẹp hòi như vậy."
Trương Viễn rất tức giận khi vơ của anh bị vu oan như vậy, đối với người đàn ông thích xen vào việc của người khác như vậy, nói chuyện cũng không cần khách khí với anh ta.
“Các ngươi, các ngươi nói bậy!” Bị hai người bọn họ lần lượt công kích, người đàn ông hoảng sợ.
Dương Ái Quốc thấy người lên tiếng thay cho em gái mình bị oan uổng, đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn: “Đừng trách anh ta, người đồng chí này cũng có lòng nhìn thấy em gái tôi bị oan uổng, nên mới bênh vực cho em ấy! "
“Ồ! Bênh vực? Anh thực sự có mặt để nói, một người không biết xấu hổ, lai vào lòng ngực của người đàn ông đã kết hôn, còn luôn miệng nói thích.”
“Không phân rõ phải trái đã đổ oan cho người khác, kéo ngọn cờ phá hoại đoàn kết toàn dân để kích động quan hệ vợ chồng chúng tôi, bây giờ là xã hội mới, hủ tục phong kiến như cung thiếp cũng đã bị xóa bỏ, các ngươi đây là công khai thách thức điều trên sao!"
Hứa Khả Nhân cười giận dữ, những người này thật sự là đeo vàng lên mặt, coi cô một người vợ chân chính đã chết sao.
“Ồ!"
Những ngươi xem náo nhiệt trong tiệm mất bình tĩnh trong giây lát sau khi họ hiểu ý nghĩa trong lời nói của Hứa Khả Nhân.
Những ánh mắt khinh thường không ngừng quét về phía Dương Ái Hoa. "Thật không biết xấu hổ, một cô gái mới lớn, lại còn ở trước công chúng lôi kéo người đàn ông đã có gia đình giở trò lưu manh!"