Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tôi Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Xuyên Về Quá Khứ

Chương 39:

Chương 39:

“Chú, dì, hai người không cần lo cho vợ chồng cháu, Khả Nhân nói đều là sự thật, chúng cháu ăn cơm xong mới tới đây."

Có thể khi Hứa Khả Nhân nói điều đó, họ sẽ cho rằng đó là vì cô xấu hổ, nhưng nếu Trương Viễn nói điều đó, thì đó nhất định là sự thật.

Vì thế, bọn họ cũng không lôi kéo hai người ngồi xuống ăn cơm, Dương Quế Hoa dẫn hai người đến chiếc bàn đá trong sân ngồi xuống.

Rồi vội vàng chạy trở về căn phòng phía đông, mang theo một đống đồ đặt lên bàn đá.

“Tới nhà dì cũng không có gì để chiêu đãi hai đứa. Chỉ có vài món ăn vặt mà dì làm ở nhà, cho các cháu ăn thử để giết thời gian."

“Đã biết dì, chúng cháu ăn cái gì sẽ tự lấy, dì mau vào nhà ăn đi.” Trương Viễn tiếp chuyện liền vội vàng đuổi người, nói đùa, nếu để cho bà ấy tiếp tục lải nhải, sợ là đến rạng sáng mới kết thúc.

Cuối cùng cũng thuyết phục được Dương Quế Hoa trở lại nhà bếp, Hứa Khả Nhân mới thở phào nhẹ nhõm, không nên coi thường sức chiến đấu của vị này!

“Vợ, em không sao chứ? Tính cách của dì ấy là như vậy, nhưng thực ra dì cũng là người khá tốt." Trương Viễn sợ cô cảm thấy không thoải mái, khi thấy Dương Quế Hoa lải nhải, anh nhịn không được liền lên tiếng giải thích.

Hứa Khả Nhân nghe được câu này có chút không vui, "Anh nghĩ em là con người keo kiệt như vậy sao, em cũng khá thích tính cách của dì ấy, so với mấy người giấu giếm kim trong bông còn tốt hơn nhiều!"

“Đúng đúng, vợ anh nói rất đúng, là anh quá nhỏ nhen!” Thấy Hứa Khả Nhân tức giận, Trương Viễn vội vàng xin lỗi.

Hứa Khả Nhân kiêu ngạo hừ một tiếng, lật xem đống đồ mà Dương Quế Hoa mang đến, từ bên trong đống đồ lấy ra một gói hạt bí đỏ, bốc một nắm rồi chậm rãi ăn.

Thấy vậy, Trương Viễn cũng lấy một nắm hạt bí đỏ và cùng ăn với Hứa Khả Nhân.

“Lại nói tiếp, nếu không có dì, có lẽ anh đã sớm chết đói rồi.” Có lẽ đã lâu rồi mới được nhàn nhã như vậy, đột nhiên Trương Viễn muốn tâm sự với Hứa Khả Nhân một chút, nói về thời thơ ấu của mình.

“Làm sao vậy? Không phải anh luôn sống với ông bà nội sao? Ông bà nội ngược đãi anh sao?" Hứa Khả Nhân nghe đến đây giật mình, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh cậu bé gầy gò bị chính bà nội của mình quất roi, bắt anh kéo cơ thể nhỏ bé bầm tím đầy thương tích đi làm việc.

Trương Viễn nghe vậy dở khóc dở cười nói: "Em nghĩ cái gì vậy? Ông bà nội đối với anh rất tốt, trước kia anh và ông bà nội từng sống chung một nhà với cha mẹ, ông bà nội không quản được, mãi cho đến khi anh mười hai tuổi, ông bà nội bị bệnh, bọn họ mới đuổi anh và ông bà nội ra khỏi nhà!"

Nghĩ đến hai người già đó, Trương Viễn không khỏi thở dài, trong trí nhớ của anh, anh chưa từng thấy bọn họ có thể trải qua một ngày lành nào.

“Thật ra sau khi chúng ta dọn ra ngoài, cuộc sống tuy vất vả nhưng chịu đói còn tốt hơn là ở trong nhà đó làm việc mệt mỏi!"

Nghĩ đến những thống khổ mà mình phải gánh chịu trong những năm đó, Trương Viễn trong lòng vẫn có chút đau đớn. Mà mỗi khi không có thức ăn, anh sẽ chạy đến chỗ dì của mình và ở lúc bà ấy lải nhải, ăn hết đồ ăn mà bà ấy bưng tới.

Mà nơi này cũng là một trong số ít nơi anh cảm thấy ấm áp khi còn bé.

“Thì ra là như vậy, sau này chúng ta hãy thường xuyên tới đây đi, sau này bọn họ nếu có việc gì cần giúp đỡ, chúng ta sẽ tận lực giúp đỡ."

Hứa Khả Nhân tuy rằng ích kỷ, nhưng cũng biết đền đáp ân tình, nợ ân tình thì phải đền đáp, khi người khác đối xử tốt với mình thì mình phải nhớ rõ, đây là cách làm người cơ bản!

Tuy nhiên, Hứa Khả Nhân cũng có thể nói từ lời nói của anh mà đoán rằng, cái kia tiện nghi cha mẹ, thật sự không phải là người tốt lành gì, thậm chí còn bạo hành một đứa trẻ.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch