Trương Viễn cõng Hứa Khả Nhân trên lưng, bước chân anh vẫn vững vàng, dọc theo đường đi không ai nói chuyện, chỉ lặng lẽ cảm nhận giờ phút này bình yên.
Nằm trên tấm lưng rộng lớn của anh, Hứa Khả Nhân đột nhiên cảm thấy người đàn ông này giống như một ngọn núi, có thể gánh vác tất cả vui buồn, đau khổ, vui sướng của cô trên vai, là bến đỗ vững chắc để cô tin tưởng và dựa vào.
Trương Viễn không biết Hứa Khả Nhân đang ở trên lưng anh suy nghĩ nhiều như vậy, anh tập trung cõng Hứa Khả Nhân và thận trọng đi từng bước về phía trước, vì sợ làm cho người trên lưng anh không thoải mái.
Giờ phút này, ở trong đêm tối, hai trái tim đang xích lại gần nhau hơn.
Rạng sáng ngày hôm sau, Hứa Khả Nhân tỉnh dậy sau giấc ngủ. Người bên cạnh cô đã dậy sớm hơn cô.
Đã ăn sáng xong và đổi giày chuẩn bị đi làm, mà Hứa Khả Nhân còn ngồi ở trên giường, thẫn thờ nhìn chiếc giày bị rách mất một ngón chân cái trong tay Trương Viễn. Cô khẽ thở dài, xem ra cô còn có một việc nữa.
Nghe thấy động tĩnh trên giường, Trương Viễn ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Hứa Khả Nhân.
“Em dậy rồi à vợ, đồ ăn anh để ở trong nồi cho em, khi nào em đói bụng thì lấy ra ăn.”
Anh đã xin nghỉ phép mấy ngày rồi, hôm nay anh không đi làm thì chú của anh cũng không biết nói với mọi người như thế nào được, hơn nữa công điểm không đủ, đến lúc phân phát lương thực anh lại phải bỏ tiền ra bù vô, anh có rất nhiều sức lực, chỉ cần nghiêm túc kiếm công điểm là có thể gấp đôi người bình thường rồi, anh sẽ không làm loại này mua bán lỗ vốn.
“Em biết rồi, buổi trưa anh muốn ăn cái gì, em sẽ mang cơm ra cho anh."
Hứa Khả Nhân gật đầu, thầm nghĩ những người đi làm buổi trưa đều sẽ không về nhà, đa số là mang theo lương khô hoặc người nhà mang đồ ăn ra, dù sao mang đồ ăn ra cho anh cũng không mất nhiều thời gian, không bằng đi một chuyến, để anh có ăn đồ ăn khi còn nóng.
“Em nấu cái gì cũng được, anh đều thích!” Trương Viễn tỏ vẻ, anh không có kén ăn, chỉ cần vợ anh nấu, anh đều thích.
Đổi giày xong, Trương Viễn thừa lúc Hứa Khả Nhân không chú ý, chắp tay sau lưng cúi người xuống hôn lên mặt Hứa Khả Nhân một cái rồi nhanh chóng rời đi.
Hiện tại Hứa Khả Nhân đã miễn dịch với hành vi trộm hôn của Trương Viễn, cô chỉ hơi nhướng mí mắt liền đem vấn đề này đặt sang một bên.
Cô phải mau dậy thôi, hôm nay cô còn có rất nhiều việc phải làm, tranh thủ thời tiết tốt, xử lý xong mọi việc, lát nữa sẽ có thể thảnh thơi.
Sau khi ăn xong, đầu tiên Hứa Khả Nhân sẽ cho những con gà con mới bắt được ngày hôm qua ăn, sau đó lấy hạt giống từ nhà dì ra xem qua từng hạt một, cô chuẩn bị đem nhưng loại có thể trồng liền trồng luôn ngày hôm nay.
Dương Quế Hoa cho rất nhiều loại, tuy nhiên số lượng rất ít, nhưng cũng đủ cho cô và Trương Viễn ăn.
Hứa Khả Nhân lấy ra một số hạt đậu que, đậu cô ve, cà tím, ớt cay, hạt tiêu và cà chua, rắc lên mảnh đất trống mà Trương Viễn đã xới ngày hôm qua.
Cô lại lấy một ít hạt giống cải thìa rắc lên, trong sân chỉ có bấy nhiêu đất trống, rắc vài loại hạt giống liền không còn chỗ trống.
Hứa Khả Nhân đem còn lại hạt giống như là đậu nành, đậu xanh, đậu phộng trực tiếp mang vào trong không gian trồng, tuy rằng mỗi loại chỉ có hai nắm, nhưng cũng đủ, so với tốc độ bên trong 10 bên ngoài 1, là có thể lưu trữ lại một ít.
Thật ra nếu không phải ở trong không gian cô có thể dùng đầu óc để trồng cây, lấy tính tình càng ngày càng lười biếng của cô, cô cũng chỉ lấy hai mẫu đất trồng trọt rồi không cần xử lý hay thu hoạch.
Hứa Khả Nhân cảm thấy rằng kể từ khi cô đến thế giới này, tính cách lười biếng của cô đã từng chút một bộc lộ ra.
Nếu như đây là kiếp trước, hiện tại cô vẫn làm lụng vất vả kiếm tiền thuê nhà, sẽ không để tâm đến những vấn đề rắc rối.