Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật

Chương 44:

Chương 44

Trong phòng, trên gường một nắm nhỏ đang yên tĩnh ngủ say, vầng trán vẫn còn nhăn lại.

Túc Khê rón rén mở tủ quần áo ra, nhìn thấy mấy cái áo choàng trắng như tuyết mình vứt bên trong, đến giờ còn chưa ai động vào! Nhưng hai mảnh da thú kém chất lượng mà cậu nhóc mua bên ngoài đường phố lúc trước lại đã được dùng qua.

Túc Khê phóng to lên nhìn, phát hiện một món trong đó có vài lỗ nhỏ trên vạt áo, giống như cậu nhóc muốn tự mình vá áo quần đang mặc, nhưng không giỏi may vá, chân tay vụng về đâm thủng quần áo, cũng không vá được, không có cách nào khác bèn tháo chỉ ra.

Tú Khê vội vàng nhấc đầu ngón tay của cậu nhóc trên gường lên, phóng to ra nhìn.

Trên bàn tay nhỏ mềm mại quả thật là có vết máu nhỏ do bị kim đâm.

Túc Khê nhịn không được cười thành tiếng.

Trời ạ, có ngốc không chứ, còn cho rằng cậu nhóc là người vạn năng cơ đấy.

Tuy buổi tối mỗi ngày đi ngủ không có đăng nhập, nhưng vừa đăng nhập thì có thể tìm được manh mối, phát hiện cậu nhóc đã làm gì lúc mình không đăng nhập.

Túc Khê tưởng tượng cậu nhóc trong trò chơi ngồi trên gường, nhìn chằm chằm vào quần áo trên tay cố gắng xâu kim, nhưng đường kim sợi chỉ vẫn bị hỏng, cảnh tượng đó, khiến nàng rất vui vẻ, cảm thấy chơi rất vui vẻ.

Nàng nhanh chóng mở cửa hàng ra, tiêu hết 20 đồng tiền vàng mua một chức năng “thêu thùa”.

Tiếp theo, không mất bao lâu, hai mảnh da thú kém chất lượng đã được may vào quần áo trước đây của cậu nhóc, ai bảo cậu nhóc không chịu mặc quần áo mới. Tuy da thú là hàng kém chất lượng, nhưng vẫn có thể chống lại cái lạnh.

Túc Khê yên tâm, tạm thời không chơi game nữa đi làm bài tập, hệ thống có chuyện sẽ kêu “ting ting” thông báo.



Trời còn chưa sáng, Lục Hoán đã thức dậy, đêm qua ngủ không được ngon lắm, hắn mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào cái rèm che không chút biểu cảm, kể từ tối hôm đó, sau khi đưa thuốc phong hàn, hai ngày trời người đó vẫn chưa xuất hiện, hôm nay đã là ngày thứ ba. Khoảng sân không có một bóng người, từ đầu đến cuối đều trống rỗng, chỉ có âm thanh tuyết rơi xào xạc, chỉ có một mình hắn, rất trống trải.

Lúc hắn đi ra ngoài không ngừng ngoảnh lại, lúc quay về, còn đi vào trong rừng trúc xa xăm, lắng tai lên nghe tiếng động bên này.

Nhưng, rất yên tĩnh, chỉ có gió và tuyết đầy trời.

Hôm qua và mấy ngày trước hắn đều đặc biệt để ý đồ vật trong Sài Viện, thậm chí là từng bông hoa, từng ngọn cỏ.

Nhưng lại không có bất kỳ thứ gì bị chạm vào nữa cả---------

Nói cách khác, người đó đã không lẻn vào đây nữa.

Theo lý mà nói, chỗ này của hắn trong những ngày tháng âm u bất ngờ xông vào, bất ngờ biến mất, hắn nên thay vì phải cảnh giác cao độ như lúc trước, nên buông lõng cảnh giác, thậm chí vui mừng mới đúng, nhưng không biết vì sao, trong lòng hắn lại..... cảm thấy khó chấp nhận điều ấy đến vậy.

Hình như nếu đã gợi lên những cơn sóng lăn tăn, thì không có cách nào bình tĩnh lại được.

Trên mặt Lục Hoán xẹt qua một ít tâm trạng buồn bực phức tạp.

Vốn định đi đến chuồng gà bên kia xem xét, nhưng vừa mở cửa phòng, đã nghe người hầu của lão phu nhân tới nói: “Tam thiếu gia, lão phu nhân gọi ngươi đi lên nhà lớn một chuyến.”

Lúc trước đám người hầu nhìn người mà đối xử này, không bao giờ gọi hắn một tiếng “Tam thiếu gia”, nhưng từ sau khi xảy ra chuyện bên hồ nước, đám người hầu thấy lão phu nhân, người có tiếng nói nhất Phủ Ninh Vương coi trọng Lục Hoán mấy phần, đã không dám dùng thái độ bắt nạt lúc trước đối xử với hắn nữa. Tuy không đến mức quá tốt, nhưng rốt cuộc vẫn bớt đi mấy phần.

Lục Hoán có chút hoài nghi.

Bên lão phu nhân giục gấp, không biết có liên quan gì đến chuyện trong lòng hắn không.

Nửa tháng sau, trên núi Thu Yên có một trận săn bắn giữa các thế tử.

Nhị hoàng tử cũng sẽ tham gia, Phủ Ninh Vương muốn về phe của Nhị hoàng tử, nhưng mấy năm gần đây thế lực của Phủ Ninh Vương suy yếu, không lọt được vào tầm mắt của Nhị hoàng tử.

Cho nên Ninh Vương và lão phu nhân luôn nghĩ cách để hai anh em Lục Dụ An và Lục Văn Tú đi theo Nhị hoàng tử, còn đưa hai người vào Thái Học Viện, chỉ đáng tiếc Lục Dụ An tính cách bình thường, Lục Văn Tú lại quá ngu dốt, Nhị hoàng tử xem thường giao du với họ.

Lúc trước còn sử dụng cách nhận con gái nuôi, dùng con gái nuôi thủ thỉ bên gối của Nhị hoàng tử, nhưng đáng tiếc Ninh Vương phu nhân quá ghen tuông, còn chưa đợi tới lúc gửi gắm con gái nuôi cho Nhị hoàng tử, đã cho rằng con gái nuôi với cha nuôi có quan hệ thập thò, nên hại chết luôn con gái nuôi.

Lục Hoán biết rất rõ những uẩn khúc trong Phủ Ninh Vương, chỉ là chưa từng tham gia, chỉ bo bo giữ mình.

Nhưng bây giờ Lục Văn Tú đang bị giam, Lão phu nhân ắt hẳn có suy tính khác.

Hắn đương nhiên không biết, trên mặt không lộ ra điều gì trước mặt người khác, đi theo người hầu vào nhà lớn. Bởi vì Lão phu nhân gọi hắn đến rất gấp, hắn còn chưa kịp tới chuồng gà và phòng bếp.

Trước khi đi, tiện thể mang theo hai túi thuốc thương hàn, đợi trước khi quay về, đi một chuyến tới chỗ của Tứ di nương, tặng cho nàng.

........




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch