Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tổng Tài Đế Quốc, Sủng Lên Trời

Chương 36:

Chương 36 Nụ hôn bá đạo
Đông Phương Tước mỉm cười: "Đi ngủ còn cần mặc quần áo sao?"
Diệp Thiên Hạ không ngờ rằng Đông Phương Tước lại giở trò lưu manh!
Cô cực kỳ sợ hãi, sợ anh nhất thời hứng thú làm thật.
Cô lập tức đổi chủ đề: "Ngày mai anh ra nước ngoài đúng không? Đi bao lâu?"
Sao Đông Phương Tước không đoán được tính toán trong lòng cô, anh đi đến giá treo quần áo lấy áo ngủ.
"Ít nhất là ba ngày, nhiều nhất là một tuần."
“Cái gì?” Diệp Thiên Hạ quay đầu lại, vội vàng vùi mặt vào trong gối.
Cô sẽ không bao giờ thừa nhận rằng bản thân lén lút nhìn Đông Phương Tước!
Mặc dù chỉ ở phía sau!
“Sao vậy?” Đông Phương Tước nhướng mày, buộc đai lưng.
“Tôi tưởng phải đi nửa tháng.” Cô vùi mặt vào gối, chột dạ nói.
Không ngờ, ngay sau đó, cơ thể rơi vào vòng ôm khiến cô cảm thấy an toàn.
Cơ thể cô cứng ngắc.
Giọng nói dễ nghe của Đông Phương Tước có hơi khàn: "Em ước gì tôi ở nước ngoài mãi mãi không trở lại đúng không?”
Diệp Thiên Hạ chớp mắt, mặc dù cô đã nghĩ vậy, nhưng điều đó là không thể.
“Không phải, anh nghĩ nhiều quá rồi.” Cô cười khan.
“Thiên Thiên.” Đôi mắt đen sâu thẳm của Đông Phương Tước lẳng lặng nhìn cô.
Nhịp tim của Diệp Thiên Hạ tăng nhanh, trong lòng rối như tơ vò.
"Đông Phương Tước, anh đã hứa với tôi, không ..."
"A...."
Bốn chữ "không ép buộc tôi" còn chưa kịp nói ra, Đông Phương Tước đột nhiên cúi xuống hôn cô.
Đầu óc cô lập tức trống rỗng!
Nụ hôn của anh mạnh mẽ bá đạo, không cho cô cơ hội né tránh, anh hôn cô ngày càng sâu hơn.
Cô thở gấp, chỉ cảm thấy toàn bộ không khí trong phổ đều bị anh hút hết!
Nhưng anh vẫn không muốn buông cô ra, một tay nâng đầu cô lên, một tay ôm chặt lấy cô, sự xâm nhập cướp đoạt càng sâu.
Cô không có nơi nào để trốn, chỉ có thể hùa theo anh.
Hơi thở của anh dần trở nên nặng nề, chỗ nào đó trên cơ thể đang trỗi dậy khiến cô hoảng sợ.
Người đàn ông này thật là...
“Ưm... Đông Phương Tước!” Cô cố gắng tránh nụ hôn của anh, thở gấp.
Đôi mắt của Đông Phương Tước nóng như lửa đốt.
"Muốn không?"
Hai chữ nhẹ nhàng vừa thốt ra, Diệp Thiên Hạ sợ hãi nhảy xuống đất, tốc độ có thể so sánh với tên lửa.
“Anh… tôi ngủ trong phòng cho khách!” Diệp Thiên Hạ không thèm quay đầu lại, chạy ra trối chết ra ngoài.
Đông Phương Tước thở hổn hển chửi thề một tiếng, bất lực lắc đầu.
Anh chính là người đàn ông đau khổ nhất thế gian.
Nhờ có Đông Phương Tước ban tặng, Diệp Thiên Hạ lại bị mất ngủ, đến nửa đêm, do không kiềm được cơn buồn ngủ mới chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng hôm sau, vừa mới mở mắt ra, Diên Thiên Hạ sợ hãi hét lên một tiếng, không cẩn thận lăn xuống đất!
Cô im lặng xoa vòng eo nhỏ, ai oán nhìn vẻ mặt thích thú của người trên giường.
"Sao anh lại ở đây?"
Chúa ơi!
Cô đã chạy đến phòng dành cho khách rồi mà anh vẫn không tha!
“Bởi vì em ở đây.” Vẻ Đông Phương Tước rất bình tĩnh, không có chút chột dạ nào trả lời.
Diệp Thiên Hạ khóc không ra nước mắt.
Đông Phương Tước vươn tay ra kéo cô vào trong lòng mình.
“Khi tôi đi vắng, em không được phép gặp Tiêu Cẩn.” Giọng điệu hết sức bá đạo.
“Tôi chẳng thèm gặp mặt anh ta, lỡ anh ta tìm tôi thì sao?” Cô lẩm bẩm nói.
“Gần đây anh ta không có thời gian để tìm em.” Đông Phương Tước khẳng định.
“Sao anh biết?” Diệp Thiên Hạ nghi ngờ hỏi.
Đông Phương Tước mỉm cười, nhưng hỏi một đằng lại trả lời một nẻo: "Có chuyện gì xảy ra phải gọi cho tôi trước.”
Cô bĩu môi: "Ờ."
"Thiên Thiên."
"Hả?"
"A..." Cô mở to hai mắt, không thể tin được mình lại bị hôn lần nữa!
C37 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch