Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 127: Vực sâu Thương Ngô 1

Chương 127: Vực sâu Thương Ngô 1




Ba tên Vô Thường và Vô Thường mặt rắn kia đương nhiên là Hứa Ứng, Nguyên Vị Ương, Kiêu bá và Ngoan Thất. Ngoan Thất hình thể quá lớn, tuy hóa thành Vô Thường nhưng đã bò dưới đất một trăm hai mươi năm, cứ cảm thấy đứng lên thì hành động bất tiện, không thoải mái như trườn dưới đất.

Đám na sư này giả trang thành Vô Thường, đi vào cõi âm vơ vét dương khí. Bọn chúng có thể đi vào, đương nhiên cũng có cách đi ra.

Vô Thường giả kia thân thể run rẩy, bị bọn họ ép phải đi trước dẫn đường, giọng run run nói: “Các ngươi làm vậy là không đi ra được được đâu, quả chuông và gã to con đằng sau quá dễ thấy, ra đến ngoài là bị sư môn của ta phát giác, chúng ta sẽ chết hết thôi!”

Hứa Ứng cũng biết hắn nói vậy là thật. Lúc trước có vài người vừa bị giật mặt nạ là đồng bọn lập tức ra tay giết chết, có thể thấy chuyện lẻn vào cõi âm cướp đoạt dương khí là chuyện bí mật không thể để người khác biết.

Đám người Hứa Ứng muốn người khác không chú ý cũng khó, nếu cứ thế ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Kiêu bá ngạo nghễ nói: “Môn phái giang hồ thì lợi hại đến đâu cơ chứ, có mấy đại na là cùng. Sau khi ra ngoài chỉ cần thông báo danh hiệu Nguyên gia ta, không khéo chưởng giáo chí tôn của bọn họ còn phải cúi lạy nghênh tiếp.”

Hứa Ứng dò hỏi: “Các ngươi là người phương nào?”

Vô Thường giả chần chừ một chút nhưng vẫn ăn ngay nói thật: “Chúng ta là Thương Ngô tông ở Tương Nam, được người khác nhờ vả đi vào cõi âm thu thập dương khí.”

Kiêu bá hiểu biết khá nhiều về chuyện giang hồ, nghe vậy nhíu mày nói: “Thương Ngô tông là một môn phái na sư, môn phái này nằm trên Cửu Nghi sơn, không có nhiều na pháp tinh diệu truyền thừa, chỉ là một tông phái nho nhỏ ở địa phương. Chúng ta cứ tới đó báo danh là được.”

Nguyên Vị Ương lắc đầu: “Kiêu bá, một môn phái nho nhỏ ở địa phương có thể có nhiều mặt nạ quỷ Vô Thường như vậy ư?”

Chế tạo một cái mặt nạ quỷ Vô Thường là phải xuống cõi âm săn giết một quỷ thần Vô Thường. Lần này Thương Ngô tông phát động hai ba trăm vị na sư, đeo hai ba trăm cái mặt nạ. Một môn phái nho nhỏ ở địa phương không thể có của cải và tài nguyên hùng hậu như vậy được!

Vô Thường giả kia nức nở nói: “Chỗ mặt nạ Vô Thường này là được đưa từ kinh thành tới, không phải của Thương Ngô tông chúng ta! Là vị đại nhân trong kinh thành bảo chúng ta vào cõi âm thu thập dương khí. Nếu chúng ta không làm theo sẽ bị giết sạch cả nhà!”

Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương quay sang nhìn nhau, trong mắt đều có vẻ kinh ngạc.

Vị đại nhân trong kinh thành tới Vĩnh châu Cửu Nghi sơn, tìm một môn phái nhỏ như Thương Ngô tông, bảo đối phương xuống cõi âm thu thập dương khí từ người lũ tiểu quỷ?

Chuyện này đầy vẻ quỷ dị.

Đột nhiên một giọng nói vang lên sau lưng Hứa Ứng: “Vì sao vị đại nhân ở kinh thành lại bảo các ngươi thu thập dương khí?”

Hứa Ứng da đầu tê dại, Nguyên Vị Ương cũng không nhịn được rùng mình một cái, hạ giọng nói: “Là lão tổ Chu gia à?”

Hứa Ứng quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu niên bạch mi đã xuất hiện sau lưng bọn họ từ lúc nào chẳng hay, chính là lão tổ tông của Chu gia, Chu Tề Vân.

Nguyên Vị Ương cũng quay đầu, lập tức đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.

Kiêu bá siết chặt nắm đấm, thầm nghĩ trong lòng: “Chu lão quỷ tìm tới nơi này rồi! Cho dù có chết ta cũng phải bảo vệ công tử chạy trốn!”

Nhưng hắn cũng biết cho dù chết, e rằng hắn cũng không thể bảo vệ được Nguyên Vị Ương!

Trước mặt lão tổ Chu gia, sinh mệnh của hắn chẳng có chút giá trị nào!

Hứa Ứng vui mừng khôn xiết, cảm động khó tả nói: “Chu lão tổ, cuối cùng cũng chờ được ngươi rồi! Chúng ta bị dư âm thần thông của ngươi hất văng đến đây, chờ ngươi rất lâu rồi mà không thấy ngươi tới, còn tưởng ngươi xảy ra chuyện! Ngươi mà không đến khéo chúng ta bị lạc trong cõi âm mất!”

Thiếu niên bạch mi Chu Tề Vân thản nhiên nói: “Ta đi theo dấu vết mà quả chuông lưu lại, tìm kiếm suốt dọc đường, chậm trễ một chút thời gian. Nếu các ngươi ở yên tại chỗ, ta tìm các ngươi cũng đơn giản hơn một chút.”

Hứa Ứng mặt không đỏ tim không run, gương mặt trắng bệch nói: “Ta cũng lo ngươi không tìm được chúng ta nên để quả chuông lưu lại vết tích dưới đất.”

Lão tổ Chu gia im lặng một lát rồi dò hỏi: “Đeo mặt nạ na sư vào thì da mặt cũng dày lên à?”

Hứa Ứng cười ha hả, quay sang hỏi Vô Thường giả kia: “Vị đại nhân ở kinh thành yêu cầu như vậy để làm gì?”

Vô Thường giả nói: “Ta nghe sư huynh trong môn phái nói, vị đại nhân ở kinh thành yêu cầu như vậy là để kéo dài tính mạng.”

“Kéo dài tính mạng?”

Lần này ngay cả Chu Tề Vân cũng kinh ngạc, không buồn truy cứu chuyện Hứa Ứng bỏ mình lại chạy trốn, hỏi: “Vị đại nhân ở kinh thành tới Vĩnh châu kéo dài tính mạng, làm sao để kéo dài tính mạng?”

Vô Thường giả nói: “Ta nghe một vị sư tỷ nói, khi sư tỷ đưa dương khí tới đã thấy vị đại nhân ở kinh thành ăn dương khí, khí sắc khá hơn trước nhiều. Vị đại nhân đó còn tu luyện công pháp gì đó, mỗi ngày đều cần rất nhiều dương khí.”

Chu Tề Vân lẩm bẩm: “Thú vị, thú vị... Rốt cuộc là vị lão bằng hữu nào ở kinh thành đến Thương Ngô? Ta định độ kiếp ở Vĩnh châu, sao không báo câu nào đã vội vàng chạy tới?”

Con ngươi của hắn lóe lên một luồng sát ý.

Vì độ kiếp, hắn không tiếc mọi thứ, tất cả các cao thủ chạy tới Vĩnh châu vào thời điểm này đều là kẻ địch của hắn, là tai họa ngầm của hắn, nhất định phải diệt trừ!

“Hứa Ứng, còn mặt nạ na sư không?” Chu Tề Vân dò hỏi: “Cho ta mượn một cái.”

Hứa Ứng giơ tay lấy ra một cái mặt nạ Vô Thường, Chu Tề Vân đeo lên mặt, dung mạo lập tức biến hóa, trở thành một con quỷ Vô Thường.

Hắn gảy nhẹ ngón tay, na thuật bay ra, rơi lên người Ngoan Thất, thân thể cao lớn của Ngoan Thất lập tức biến hóa, chẳng bao lâu sau đã thu nhỏ thành hình thể Vô Thường bình thường.

Chu Tề Vân thấy Ngoan Thất vẫn nằm dưới đất trườn về phía trước, không khỏi nhíu mày: “Đứng lên đi, đừng có bò nữa.”

Ngoan Thất đứng dậy, đi hai bước lại ngã sấp xuống, bò tiếp.

Chu Tề Vân hít một hơi thật sâu, cố nén cơn tức giận trong lòng: “Nếu không có chút duyên phận với ông nội tên này, chắc chắn ta sẽ đánh chết hắn!”

Năm xưa hắn giá họa cho ông nội Ngoan Thất, tự biết mình đuối lý, giơ tay tháo mặt nạ của Ngoan Thất xuống, để Ngoan Thất khôi phục hình dạng bình thường, nói: “Ngươi không thể biến hóa thân hình chỉ vì pháp lực của ngươi không đủ để biến đổi thân thể khổng lồ như vậy, ta giúp ngươi một tay, để ngươi biến nhỏ lại.”

Hắn không đợi Ngoan Thất đáp lời đã phóng thích hồn phách, đặt tay lên đỉnh đầu Ngoan Thất.

Ngoan Thất lập tức cảm thấy một luồng lực lượng cuồn cuộn tràn vào cơ thể, khiến tu vi của hắn liên tục tăng cường, chỉ trong chớp mắt đã tăng thêm gấp hai ba lần.

Chu Tề Vân thu hồi hồn phách, nói: “Bây giờ ngươi có thể thử thi triển công pháp.”

Ngoan Thất phát động [Ba Xà chân tu], đột nhiên hình thể bành trướng hóa thành con rắn lớn tới trăm trượng, nuốt mây nhả khói, lại đột nhiên thu nhỏ thân hình, chẳng bao lâu sau đã biến thành hơn một xích, nhỏ nhắn linh hoạt!

Ngoan Thất vừa mừng vừa sợ, vội vàng cảm tạ.

Chu Tề Vân thản nhiên nói: “Tổ tiên ngươi tích đức, không cần cám ơn ta.”

Hứa Ứng cực kỳ ước ao, đang định lên tiếng thì Chu Tề Vân lắc đầu nói: “Tổ tiên ngươi không tích đức.”

Hứa Ứng không đề cập tới chuyện hắn quán đỉnh truyền công nữa.

Ngoan Thất tung người nhảy tới bả vai Hứa Ứng, nấp trong cổ áo y.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch