Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 131: Nhập đạo trên Cửu Nghi sơn 1

Chương 131: Nhập đạo trên Cửu Nghi sơn 1




Cảnh tượng này khiến Hứa Ứng cực kỳ chấn động, còn chấn động hơn cả lúc Phượng Hoàng xuất hiện. Phượng Hoàng xuất hiện, bách điểu triều phượng; nhưng Cửu Nghi hiện thế, mười vạn ngọn núi triều bái vạn sơn chi tổ, hiển nhiên ko cùng một cấp bậc.

Rốt cuộc Cửu Nghi sơn này có bí mật gì?

Chẳng lẽ nơi này có thần tiên bất lão thật?

"Cửu Nghi sơn hiện tại mới là Cửu Nghi sơn thật sự? Vì sao chín ngọn núi này lại phủ đầy bụi, biến thành chín dãy núi trông hết sức tầm thường?"

Y còn tưởng rằng cõi âm xâm lấn chỉ là một sự kiện đột ngột và ngẫu nhiên, là một số cao thủ bí ẩn triệu hồi Ôn thần để Nại Hà đổi đường, nhân cơ hội cứu viện thiếu nữ trong quan tài, từ do đó gây ra Nại Hà xâm lấn.

Nhưng bây giờ nhìn lại, chuyện này phức tạp hơn tưởng tượng của y nhiều.

Triệu hồi Ôn thần, Nại Hà đổi đường, cứu viện thiếu nữ trong quan tài, cõi âm xâm lấn, vùng đất mới xuất hiện, vực sâu Thương Ngô, Phượng Hoàng bay trên Cửu Nghi, những sự kiện liên tiếp như có người đứng trong bóng tối bí mật thúc đẩy.

"A Ứng, ta từng tới nơi này rồi."

Đột nhiên quả chuông lên tiếng, quả chuông như đang nằm mơ nói mớ, lẩm bẩm: "Chủ nhân dẫn ta tới ngọn núi này, ta đã thấy cảnh vạn sơn hành hương."

"Khi đó ta còn chưa mở linh trí, trải qua rất nhiều chuyện nhưng ký ức cứ mơ hồ."

Nó lẩm bẩm nói: "Ba ngàn năm trước, ta theo chủ nhân đi qua rất nhiều nơi, khi đó địa hình núi sông khác với hiện nay, ngọn Cửu Nghi sơn này cu vậy. Ta nhớ mang máng chủ nhân từng nói, nơi này mai táng một vị đại nhân, khi chôn cất tại Cửu Nghi sơn, mười vạn quả núi dồn dập nghiêng theo hướng Cửu Nghi, như đang lễ bái hắn."

Đó là ký ức của nó khi còn thơ ấu, khi đó quả chuông chưa mở linh trí, ko nhớ được rất nhiều chuyện.

"Khi chủ nhân treo ta trong căn đình ở Tiểu Thạch Sơn, hình như ta còn thấy Cửu Nghi sơn trên Tiểu Thạch sơn."

Quả chuông như mê sảng, nói năng đứt quãng: "Hình như ta còn nhớ được, ngọn núi này từ từ thu nhỏ. Không chỉ ngọn núi này thu nhỏ, rất nhiều núi non hùng vĩ khác cũng từ từ biến mất..."

"Thế giới này dần dần trở lại dáng vẻ vốn có của mình." Quả chuông nói.

Hứa Ứng đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống mười vạn ngọn núi bên dưới, cảm xúc dâng lên trập trùng.

Khi vị đại nhân đó được chôn cất, vạn sơn triều bái, cùng tôn kính Cửu Nghi, đây là hình tượng đại đạo tráng lệ đến mức nào?

Lúc này trên cây lại có tiếng nói ồn ào: "Trên cây Ngô Đồng là một con Phượng Hoàng non, vẫn còn chưa trưởng thành!"

Có người vừa mừng vừa sợ, cười nói: “Mau mau lên cây, không khéo còn bắt được Phượng Hoàng! Bắt được Phượng Hoàng thì chúng ta giàu to rồi!”

“Cho dù không bắt được Phượng Vũ Hoàng, bắt được thần điểu khác cũng giàu to!”

“Ta nghe nói thời Tắc Thiên Đại Thánh hoàng đế, trong hoàng cung có xương phượng. Đại Thánh hoàng đế tìm hiểu xương phượng nên mới đoạt được thiên hạ! Xương phượng còn vậy huống chi Phượng Hoàng chân chính?”

Kiêu bá ngẩng đầu nhìn lên cây Ngô Đồng, nói: “Vị Ương công tử, rất nhiều người trèo lên cây Ngô Đồng, chúng ta có trèo lên xem thử không?”

Nguyên Vị Ương ngẩng đầu, chỉ thấy cây Ngô Đồng cao tới mức nào không rõ, tán cây bao phủ toàn bộ Cửu Nghi sơn, lá cây đón ánh nắng giữa không trung, tỏa ra màu sắc lộng lẫy.

Tất Phương, Đại Bằng, Thanh Điểu, các loại thần điểu dị điểu bay lượn quanh cây Ngô Đồng, thi thoảng lại có cái bóng khổng lồ lao vút qua dãy núi, cảnh tượng tráng lệ phi phàm.

Đứng trên đỉnh Cửu Nghi sơn không thể thấy hết các loại thần điểu, không thể cảm ngộ đạo tượng, chỉ có cách tới gần quan sát mới có thể lĩnh ngộ được.

Vì vậy những người này, bất luận là người trong hoàng cung hay đệ tử Thương Ngô tông, ai cũng trèo lên cây Ngô Đồng, định tới gần những thần điểu dị điểu này hơn một chút.

Nguyên Vị Ương nhìn về phía Hứa Ứng, lại thấy Hứa Ứng đứng trên đỉnh núi, không tới lĩnh hội Phượng Hoàng hay các thần điểu khác, ngược lại nhìn chằm chằm vào sông núi biển mây bên dưới, đứng lù lù bất động.

“Công tử?” Kiêu bá nói.

Nguyên Vị Ương nói: “Chúng ta lên cây xem. Kiêu bá, cẩn thận một chút, tình hình có vẻ không đúng. Một số người không muốn tìm hiểu đạo tượng mà muốn bắt giữ Phượng Hoàng!”

Kiêu bá đồng ý, nhìn sang phía Hứa Ứng, lộ vẻ nghi hoặc.

Nguyên Vị Ương nhảy lên cây Ngô Đồng trước, nói: “Không cần để ý tới hắn, hắn đã ngộ được thứ khác.”

Kiêu bá vội vàng đuổi theo cô.

Hứa Ứng đứng trên đỉnh núi, một lúc lâu sau vẫn không hề nhúc nhích, dường như hòa làm một thể với ngọn Cửu Nghi sơn dưới chân.

Ngoan Thất cũng định leo lên cây Ngô Đồng, nhưng thấy một lúc lâu rồi mà Hứa Ứng vẫn không có động tĩnh gì, đang định mở miệng thúc giục. Đột nhiên giọng nói của quả chuông vang lên: “Đừng kinh động hắn. Lúc này hắn sắp đi vào một trạng thái huyền diệu, có lẽ quan sát thập vạn đại sơn nên có dấu hiệu nhập đạo.”

“Nhập đạo?”

Ngoan Thất kinh ngạc nói: “Ngài chuông, nhìn núi thôi mà cũng nhập đạo được à? Nhập đạo không phải chuyện chỉ làm được khi đột phá tu vi cảnh giới à?”

Quả chuông nói không nhanh không chậm: “Hễ là vật có hình tượng đại đạo, chỉ nhìn thôi cũng có thể nhập đạo. Luyện khí sĩ bình thường quan sát hình tượng của đại đạo, có lĩnh ngộ, khắc họa hình tượng của đại đạo vào trong khu vực Hi Di, đó không thể gọi là nhập đạo. Nhập đạo là phải đi vào trong đạo, cảm ngộ đạo lý, quan sát hình tượng của đại đạo mới là tìm hiểu được cái vỏ ngoài, nhập đạo mới là đạt được chân lý của đại đạo!”

Ngoan Thất nói: “Khi đột phá Khấu Quan kỳ, ta cảm ngộ càn khôn điên đảo, ly khảm chuyển dời, cũng là nhập đạo ư?”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch