Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 226: Hứa Ứng người Vũ Lăng 2

Chương 226: Hứa Ứng người Vũ Lăng 2




Ba người kia chỉ chỉ trỏ trỏ, thấy y đi tới là vội vàng quay người bỏ đi, chăng bao lâu sau đã biến mất không thấy bóng dáng.

Hứa Ứng cầm lưỡi búa đi đến, lão Từ thấy vậy giật nảy mình: “A Ứng, ngươi định hành hung à?”

Hứa Ứng kinh ngạc, xưa nay lão Từ chưa bao giờ đối xử tốt với y, chẳng hiểu sao hôm nay lại đổi tính, trở nên hiền lành như vậy.

Thiếu niên thầm buồn bực, ứng phó qua loa hai câu rồi bỏ đi.

Ngoài thôn xóm cạnh dốc Mã Đầu, Bắc Thần Tử nói: “Nguy hiểm thật, lần trước chúng ta thay đổi ký ức của thôn dân trong thôn trấn xung quanh, không ngờ lại có cá lọt lưới. Nhưng cũng may phát hiện kịp thời, không gây ra tai vạ gì.”

Ba người đứng trên chỗ cao quan sát Hứa Ứng, chỉ thấy Hứa Ứng đã tiếp nhận thân phận mới của mình, lật thuyền gỗ qua, tẩy rửa đáy thuyền; lúc này mới thở phào một tiếng.

“Phong ấn lần này không có sơ hở nào! Chúng ta có thể kê cao gối ngủ rồi!”

Ba người nhìn nhau cười ha hả, cô gái áo đỏ cười nói: “Đi thôi! Có thể yên tâm dưỡng thương rồi!”

Hứa Ứng rất quen thuộc với chuyện này, rửa thuyền sạch sẽ rồi phơi nắng, lại đi phơi lưới đánh đánh cá. Lúc này Từ Tiến đi lễ thần về, chân hơi khập khiễng. Hứa Ứng hỏi thăm, Từ Tiến nói: “Bị Hà bá trong Hách Thần miếu đá một cái.”

Hứa Ứng nổi giận: “Dám đá cha ta!” Nói đoạn xách cái rìu đá ở góc tường lên định tới liều mạng với thần linh.

Từ Tiến cuống quít ngăn y lại nói: “Con không muốn sống nữa à? Đó là thần linh lão gia mà thôn dốc Mã Đầu chúng ta thờ cúng, chỉ một ngón tay thôi cũng có thể đè chết con! Mau buông rìu xuống!”

Hắn thở dài nói: “Thời gian qua cứ tưởng vùng đất mới xuất hiện, quan phủ không thể tới thu thuế má, không ngờ Hà bá lão gia lại làm nặng thêm. Vừa rồi Hà bá lão gia nói ngài ấy muốn xây thêm một ngôi miếu, phải phụng dưỡng thêm. Chúng ta nói không có tiền, thậm chí còn không bắt được cá, thế là bị ngài ấy đá một cái.”

Hứa Ứng nói: “Con thấy Hà bá lão gia kia chẳng qua chỉ là bức tượng đất, có bản lĩnh gì đâu, sao phải sợ hắn? Từ khi vùng đất mới xuất hiện, hắn xuống nước thì bị quái vật dưới nước ức hiếp, bị đánh mấy trận, cuối cùng không dám xuống nước nữa. Hà bá này ức hiếp nữ nhân, cưới không biết bao nhiêu cô dâu, trong miếu cũng không chứa nổi nữa. Bây giờ lại đòi xây miếu mới, chắc là muốn cưới thêm càng nhiều cô dâu! Hắn cưới hết nữ nhân, thế thì hài nhi phải độc thân à? Cứ để con vác rìu sang đấy, bảo đảm sét chém chết hắn!”

Từ Tiến trừng mắt với y một cái quát: “Con ngang ngược quá rồi đấy! Cỡ con mà đòi cưới vợ? Có bán cha của con đi cũng chẳng đủ tiền sính lễ! Rửa xong thuyền chưa? Xong rồi thì về phòng ngủ, sáng mai còn phải lên thuyền!”

“Cha, còn chưa ăn cơm, làm sao ngủ được? Buổi tối có gì ăn không?”

“Bao nhiêu lâu rồi không đánh cá, uống gió Tây Bắc đi!”

Tuy nói vậy Từ Tiến vẫn gỡ một con cá phơi khô trên tường xuống, phủi bụi, đưa cho Lỗ Tự xào rau.

Ngày hôm sau, hai cha con ăn chút cháo, Lỗ Tự gói ghém đồ ăn thừa tối qua cho hai người, lại đưa mấy cái rễ không biết của cây gì: “Hôm qua ta theo mấy vị tỷ tỷ lên núi đào rễ cây, gặm ngọt lắm. Đêm qua không dám cho hai người ăn, ta ăn một mình, đến giờ vẫn không chết nên đưa cho hai người lót dạ dọc đường.”

Hứa Ứng nhận lấy rễ cây, gặm một cái, quả nhiên rất ngọt, chẳng qua hơi nhiều bột.

Từ Tiếng mắng: “Nghiệp chướng, hai người chúng ta đã có đồ ăn cả ngày rồi, con đừng có ăn nữa!”

Hứa Ứng nói: “Con đói!”

“Thế cũng đừng ăn, đợi tối về hãng ăn. Không thì lấy đâu ra sức chèo thuyền, không về được lại làm mồi cho cá.”

Hứa Ứng cất vào trong khoang thuyền, Từ Tiến chống sào trúc, thuyền nhỏ lái vào Nguyên Giang sóng nước cuồn cuộn. Tới khi vào trong sông, một con cá lớn gấp bốn năm lần chiếc thuyền bơi qua, suýt nữa lật đổ con thuyền.

Hai cha con vội vàng ổn định chiếc thuyền, chỉ thấy con cá kia đã bơi ra xa.

Thái dương dâng lên từ mặt sông, vài con chim lớn trắng như tuyết phát ra tiếng kêu cao vút, bay qua đỉnh đầu bọn họ, cánh chim như cái bóng của áng mây.

Nơi này là chỗ ngoặt của sông, dòng nước rất siết, không bắt được cá, hai cha con chèo thuyền xuôi dòng, tới nhánh sông Nguyên Giang.

Nơi đó cách xa mười dặm về phía hạ du, nước khá cạn, dòng nước cũng không siết, sẽ có tôm cá.

Hứa Ứng đứng trên mũi thuyền, vừa điều chỉnh hướng thuyền, vừa hít thở thổ nạp.

Y tu luyện một môn công pháp tên là Thái Nhất đạo dẫn công, nhắc tới cũng lạ, môn công pháp này như khắc sâu vào trong đầu y, y không biết bản thân học được pháp môn đạo dẫn này từ đâu.

“Ngày nào cũng luyện, luyện mãi rồi cũng có tác dụng quái gì?” Từ Tiến khá khinh thường chuyện này.

Hứa Ứng phân tâm trả lời: “Con cảm thấy rất hữu dụng, dù sao cũng rảnh rỗi, thử luyện xem sao. Cha, cha có học không, con dạy cho cha.”

“Học được thì đánh cá tốt lên hay nổi được trên nước?” Từ Tiến cười nói: “Học làm cái gì?”

Hứa Ứng đành chiều theo ý hắn, tự mình tu luyện. Nhắc tới cũng lạ, hôm nay luyện khí khác với hôm qua, trên đỉnh đầu y, ánh nắng tụ thành dòng, từng luồng sáng truyền vào cơ thể y.

Luồng sáng trên không trung từ từ tạo thành vòng xoáy, một số quầng sáng xoay tròn trong vòng xoáy rồi rơi vào người Hứa Ứng.

Hứa Ứng tấm tắc lấy làm lạ, tới khi chèo tới hạ du thì vòng xoáy ánh sáng trên đầu y đã rất lớn, phương viên lên tới bốn năm trượng.

“Nếu không phải bảy năm trước ta vớt được nó trong lưới đánh cá, không khéo ta sẽ cho rằng nó là yêu quái!” Từ Tiến thấy vậy thầm nghĩ.

Bọn họ lái thuyền tới hạ du, chỉ thấy có thuyền bị đâm tới mức tan tành, mấy con cá lớn đang ăn thi thể dưới thuyền.

Hứa Ứng và Từ Tiến đã nhìn mãi thành quen, chèo thuyền vào nhánh sông, lại thuận theo đường sông chèo vào trong núi rừng. Từ Tiến tung lưới bắt cá, nhắc tới cũng lạ, mỗi lần tung lưới chỉ bắt được cá con lớn bằng bàn tay chứ không bắt được cá lớn.

Từ Tiến mệt mỏi, bèn bảo Hứa Ứng tung lưới. Hứa Ứng tung lưới, đột nhiên trầm xuống, chiếc thuyền suýt nữa bị lật tung, một con cá lớn xuất hiện trong lưới, kéo cái lưới bơi như điên về phía trước.

Hứa Ứng nắm chặt lấy lưới,không nỡ buông tay, Từ Tiến chặn ở đuôi thuyền, tránh kẻo lật thuyền.

Chiếc thuyền lao về phía trước như mũi tên rời cung, Từ Tiến thầm sợ hãi, vội vàng nói: “A Ứng, buông tay ra đi kéo làm mồi cho cá!”

Hứa Ứng coi như không nghe thấy, chỉ thấy con cá kéo thuyền đi hơn mười dặm, vào sâu trong núi, hai bên bờ sông hoa đào nở khắp cây, cỏ xanh thơm ngát, hoa rụng rực rỡ.

Hai cha con chẳng thể thưởng thức cảnh sắc, chỉ thấy con cá lớn kia kéo chiếc thuyền nhỏ đâm thẳng vào một vách đá!

Từ Tiến kêu lên sợ hãi, mắt thấy sắp đâm tới mức tan xương nát thịt thì phát hiện trên vách đá có vết nứt, con cá kia kéo cả chiếc thuyền chui vào khe nứt.

“Rầm!”

Con cá kẹt trong khe, không thể động đậy. Hứa Ứng vội vàng gỡ rìu đá bên hông ra, bổ thẳng vào đầu cá.

Cảnh tượng quỷ dị phát sinh, chỉ thấy khí huyết trên người con cá đột nhiên chảy vào rìu đá, rìu đá tỏa ra huyết quang, chiếu sáng vết nứt!

Từ Tiến giật mình, bảo Hứa Ứng vứt bỏ rìu đá.

Hứa Ứng không bỏ, vẫn cắm bên hông. Hai cha con kéo con cá lớn lên, cột vào cạnh thuyền. Hứa Ứng nhìn vào trong khe, chỉ thấy trong khe có ánh sáng lấp lóe.

Hai cha con cho là bảo vật, bèn chui vào trong vết nứt. Từ Tiến nói: “Nếu tìm được bảo vật, bán đi, có thể tích tiền cưới vợ cho con rồi!”

Vết nứt đó đoạn đầu rất hẹp, chỉ đủ cho một người chui vào, đi được khoảng trăm bước thì trước mắt sáng sủa thông thoáng.

Ở một đằng khác, thôn dốc Mã Đầu, mặt sông đột nhiên dâng lên, cá lớn bơi ào ào trên mặt nước, nhảy rầm rầm lên trên, có con nhảy cao tới mười mấy trượng, cảnh tượng cực kỳ khủng khiếp.

Bên bờ sông, các thôn dân vẻ mặt hoảng sợ không dám động đậy, dồn dập nhìn sang, chỉ thấy trên mặt sông có một con rắn khổng lồ đang trườn tới.

Trên đầu con rắn mọc ra hai sừng trắng đen, hai cái sừng dài tới ba bốn trượng, toàn thân đầy ánh vẩy, phản chiếu ánh sáng thành cầu vồng bảy màu, cực kỳ rực rỡ. Con rắn này như thần linh viễn cổ, lẳng lặng đứng đó thôi mà tự có khí thế chấn nhiếp mọi người, tư thế trườn tới chậm rãi ưu nhã, khiến quái ngư dưới sông kinh hãi nhảy nhót không ngừng.

Trên đầu con rắn khổng lồ còn có một quả chuông, đón ánh nắng hô hấp thổ nạp, lúc lơn Hứa Ứng lúc nhỏ.

Trên nóc chuông còn một nha đầu hơn mười tuổi, xắn ống tay áo, dung mạo xinh xắn, mặt mày tinh xảo như ngọc, ánh mắt như sao, làn da trắng như tuyết phớt chút hồng của bé gái.

Cô bé kia nói: “Ta phát hiện lưỡi rìu ở gần đây, nhưng không biết vì sao lại biến mất.”

Con rắn há miệng nói tiếng người, âm thanh như sấm, ầm ầm chấn động, lan truyền trên mặt nước: “Thiền Thiền lão tổ, cảm ứng của ngươi có chính xác không đấy? Chúng ta đã tìm mấy tháng rồi mà vẫn không thấy!”

Con rắn liếc mắt thấy trên bờ có người, bèn nói: “Ta lên bờ hỏi thử!”

Quả chuông nói: “Thất gia, ngươi dịu dàng một chút, đừng hù dọa người ta.”

“Ta sẽ chú ý.”

Con rắn trườn tới, đi lên bờ, vừa mở miệng là cát bay đá chạy, nho nhã lễ phép nói: “Các ngươi đừng có chạy, đừng có la, ta không phải yêu quái ăn thịt người đâu... Này! Sao ngươi dám dội máu chó vào ta!”

“Coong!” Tiếng chuông vang lên, đánh thức đám người đang sợ phát điên.

Ngoan Thất ho khan một cái, dò hỏi: “Các ngươi có gặp một thiếu niên tên Hứa Ứng không? Cao cao gầy gầy, làn da hơi đen.”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch