WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 299: Chuyện khủng khiếp sắp tới 2

Chương 299: Chuyện khủng khiếp sắp tới 2




Tới khi hạ xuống đất, bọn họ chỉ còn lại không tới ba phần mười so với khi trước.

Lúc này, bầu trời lại nổi gợn sóng như mặt nước, Hứa Ứng nhìn lên, thấy loáng thoáng phía ngoài bầu trời có kiếm tiên tế thanh Thiên Tru lên, chém giết kịch liệt với Long Uyên Thiên Thần giữa bầu trời, từng vệt sáng kéo dài giữa tinh không, tốc độ có vẻ rất chậm.

“Tiểu Huyền Thiên bị Thiên thần và thần khí Thiên đạo ẩn hóa, e là sẽ gặp bất trắc! Thành đá là tòa thành mà cường giả mạnh nhất vạn giới xây dựng để bao vây đại ác nhân, cực kỳ cứng rắn, đó là nơi tốt nhất để tránh né Thiên đạo xung kích!”

Hứa Ứng nhanh chóng lao về phía thành đá.

Trên bầu trời lóe lên hào quang lộng lẫy, từ trên trời giáng xuống, rơi vào sa mạc. Hào quang vừa mỹ lệ vừa nguy hiểm, mang đầy lực lượng kỳ dị, chính là ánh sáng mà hắn vừa dùng Thiên Nhãn nhìn thấy.

Bây giờ những ánh sáng này đã đi tới Thái Ất Tiểu Huyền Thiên.

Ánh sáng đó mang theo khí tức của Thiên đạo, huyền ảo tối nghĩa.

Bầu trời trên đỉnh đầu Hứa Ứng cũng có ánh sáng rơi xuống, những nơi nó đi qua, sa mạc bỗng trầm xuống, dường như có kiếm khí vô hình quét qua, ép tới mức sa mạc cũng không chịu nổi!

Y vội vàng tăng tốc, chạy sang một bên!

“Phịch!”

Ánh sáng rơi xuống khiến bụi đất bay tứ tung, sóng khí ập tới, thân hình Hứa Ứng như du long, lướt sát qua.

Y quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một gã con cháu Thôi gia đứng trong hào quang rực rỡ đó, vẻ mặt hoang mang.

Người này rơi xuống bên cạnh y, vừa rồi khi y chạy trốn hắn cũng trốn theo, nhưng không chạy khỏi phạm vi bao phủ của hào quang.

Đột nhiên gã con cháu Thôi gia bị cắt thành vô số lát mỏng, chậm rãi đổ xuống đất.

“Chạy mau!” Phía xa có tiếng la kinh hãi.

Hứa Ứng nhìn theo tiếng kêu, chỉ thấy những người đó không thể chạy thoát được một luồng hào quang Thiên đạo khác, táng thân trong hào quang.

Hai đại cường giả tuyệt thế giao chiến thật quá đáng sợ, dư âm xung kích thôi cũng khiến Thái Ất Tiểu Huyền Thiên hầu như không còn chỗ nào bình an!

Tất cả mọi người phải không ngừng di chuyển mới tìm được chút hy vọng sống sót giữa những ánh hào quang trút xuống.

Hứa Ứng dẫn theo Ngoan Thất lao như điên, tránh né từng luồng hào quang, đột nhiên bầu trời sáng rực lên. Y ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng tuyệt vọng.

Ngoan Thất cũng ngẩng đầu nhìn lên, ngơ ngác nhìn bầu trời.

Một hào quang bao phủ toàn bộ bầu trời xuyên qua Thái Ất Tiểu Huyền Thiên, đè xuống dưới.

Thần thông như vậy bao phủ thì làm gì còn đường sống?

Nhưng ngay lúc này quả chuông bay lên trên không, xông vào giữa bầu trời, quát: “Thần khí Thiên đạo thì đã sao? Thiên thần thì thế nào? Năm xưa ngài chuông ta trấn áp Thiên thần ba ngàn năm, đừng hòng làm càn trước mặt ta!”

“Cạch!”

Quả chuông gầm thét bành trướng, va chạm với hào quang Thiên đạo, tiếng chuông không ngừng vang lên. Hào quang Thiên đạo đánh cho quả chuông không ngừng chìm xuống, nhưng mỗi lần quả chuông lại vọt lên, mài mòn hào quang này!

Hứa Ứng trong lòng buông lỏng, lập tức tăng tốc lao về phía thành đá.

Đột nhiên một dị nhân bốn tay đánh từ phía chéo tới, cách xa trăm bước và quyền phong cuốn lên sóng cát cuồn cuộn, như Sa Long lật mình, đè xuống đầu Hứa Ứng!

“Dị nhân, Long Uyên Thiên Thần muốn giữ ngươi lại!”

Một quyền này đánh ra, tiếng long ngâm vang vọng, sau lưng dị nhân bốn tay hiện lên dị tượng Thanh Long, thi triển thần thông võ đạo.

Thanh Long kia cực kỳ chân thực, hiển nhiên hắn đã thấy Thanh Long thật sự, tìm hiểu được đạo tượng, mới có thể tu luyện thần thông võ đạo tới mức độ này!

Hứa Ứng đang định nghiêng người né tránh chiêu thần thông võ đạo này, đột nhiên trên người như có cả ngọn núi lớn ép xuống, thân hình nặng nề không gì sánh nổi.

Y ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một viên Kim Đan bay tới, tỏa ra vạn luồng hào quang, trấn áp từ trên xuống.

Một nữ dị nhân bốn tay khác phi thân tới, quát lớn: “Long Uyên Thiên Thần có lệnh, phải giữ ngươi lại, bất luận sinh tử!”

Hai người bọn họ phối hợp nghiêm ngặt, một người tập kích thu hút sự chú ý của Hứa Ứng, một người khác nhân lúc Hứa Ứng chưa chuẩn bị tế ra Kim Đan trấn áp.

Tốc độ di chuyển của Hứa Ứng suy giảm, thần thông võ đạo của dị nhân bốn tay kia đã đánh tới, trúng ngay người y!

“Rầm!”

Sa Long nổ tung, quyền kình của dị nhân bốn tay chạm tới người Hứa Ứng, sụp đổ.

Dị nhân bốn tay thầm giật mình, lập tức tiến tới trước mặt Hứa Ứng, múa bốn cánh tay, cận chiến chém giết.

Nhưng Hứa Ứng cứng rắn chống chọi lại trấn áp của nữ dị nhân kia, cận chiến với hắn, lấy cứng chọi cứng!

Dị nhân bốn tay kia vừa sợ vừa giận, bốn tay hoặc quyền hoặc chưởng hoặc chỉ hoặc đao, đánh tới như mưa. Mỗi đòn đánh của hắn đều mang theo tiếng long ngâm đinh tai nhức óc, uy lực mạnh mẽ đáng sợ, thậm chí đấm ra một quyền cũng khiến quyền kình kéo dài trăm dặm, giết chết kẻ địch cách xa trăm dặm!

Luyện khí sĩ của thế giới Nguyên Đỉnh coi chiến đấu là niềm kiêu hãnh, vì vậy thường tu luyện võ đạo. Dị nhân bốn tay này còn có cơ duyên lĩnh ngộ được đạo tượng Thanh Long nên mới tu luyện võ đạo tới trình độ phi thường như vậy.

Nhưng trong khoảng cách cận kề gang tấc này, ngay ở nơi hắn có thể thoải mái phóng thích uy lực của thần thông võ đạo, hắn lại chịu thiệt!

Cho dù Hứa Ứng đang bị Kim Đan của nữ dị nhân kia trấn áp, nhưng trong cơ thể vẫn có đạo âm rung động, nguyên khí mênh mông như biển lớn, khí huyết dồi dào tới kinh người.

Cho dù đang bị trấn áp nhưng y vẫn có thể thi triển đạo âm chữ Nguyên trong Nguyên Dục Bát âm, điều động đạo ý thủy hỏa giao luyện, chỉ vài chưởng đã đánh chết tươi dị nhân bốn tay kia!

Hứa Ứng xuất chỉ điểm tới, Kim Đan của nữ dị nhân kia rầm một tiếng nổ tung, hồn phách cũng chia năm xẻ bảy!

Thi thể của cô ta rơi từ trên không trung xuống, đập vào sa mạc.

Hứa Ứng tăng tốc phóng về phía thành đá, thầm nghĩ: “Bầu trời ở Vân Mộng trạch đã sắp sáng rồi? Lão thần tiên của Chu gia đã từng nói, khi tới hừng đông, thành đá sẽ trở lại Vân Mộng trạch. Nếu không về được thành đá sẽ có chuyện khủng khiếp diễn ra.”

“Dám giết đồ đệ ta!”

Đột nhiên vị cường giả Vân Phàm của thế giới Nguyên Đỉnh xuất hiện ở đằng trước, sau lưng là Nguyên Thần sừng sững, khí tức cường đại như vực thẳm.

Hứa Ứng không nói một lời, đột nhiên tế thanh đao gãy ra, đao quang chém xuống như dải lụa.

Thanh đao gãy này là y lấy được trong sa mạc ở Thái Ất Tiểu Huyền Thiên, vốn không phải đồ của y nhưng lại như tế luyện không biết bao lâu. Uy năng trong đao bộc phát, Vân Phàm và Nguyên Thần cùng giơ tay đón đỡ nhưng lại bị đao quang như dải lụa ép cho không ngừng trượt về phía sau!

Không phải tu vi của Hứa Ứng cao hơn hắn, thực tế là tu vi của Hứa Ứng kém xa hắn, nhưng uy lực của thanh đao gãy này quá mạnh, là trọng bảo của luyện khí sĩ cường đại nhất.

Cuối cùng Vân Phàm cũng dừng người được, đón đầu đao gãy, chỉ thấy Hứa Ứng vẫn đang lao về phía mình, không khỏi tức giận mỉm cười: “Không có thanh đao này thì ngươi còn bản lĩnh gì?”

Hứa Ứng vung ống tay áo, trong sa mạc, từng món binh khí gãy nát của luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ dồn dập bay ra khỏi cát vàng!

Những binh khí gãy nát này đều có dấu vết hình bàn tay, hiển nhiên bị cùng một người đánh gãy!

Hứa Ứng giơ tay, dư uy của luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ còn sót lại trong kiếm gãy bị y kích hoạt, gầm thét đánh về phía Vân Phàm, bao phủ lấy hắn!

Dù sao Vân Phàm cũng là cao thủ Trọng Lâu kỳ đã luyện thành Nguyên Thần, gặp nguy mà không loạn, vung vẩy bốn cánh tay, ra sức ngăn cản thế công của rất nhiều pháp bảo đại luyện khí sĩ, bị chấn động tới mức không ngừng lùi lại.

“Ta muốn xem xem ngươi còn cố được tới lúc nào!”

Hắn cắn chặt răng, ra sức chống cực, thầm nghĩ: “Muốn tế được những binh khí gãy nát này cần pháp lực rất lớn. Ngươi chỉ là luyện khí sĩ Giao Luyện kỳ, vừa luyện thành Kim Đan, chẳng thể chịu được mấy lần!”

Hứa Ứng phất ống tay áo, thần thái thong dong, cất bước tiến tới, trước mặt sau lưng là từng món pháp bảo vỡ nát phá đất chui ra, đánh về phía Vân Phàm.

Vân Phàm liên tục ho ra máu, khó mà chống cự nổi, trong lòng không khỏi lo lắng: “Sao pháp lực của hắn còn chưa hết?”

Pháp lực của Hứa Ứng còn chưa hết mà pháp lực của hắn đã gần hết.

Cuối cùng, Vân Phàm bị một món pháp bảo rách nát nện tới mức hao sạch pháp lực, bị hàng trăm binh khí gãy nát của đại luyện khí sĩ đánh chết trong sa mạc.

Tới chết hắn vẫn không hiểu vì sao Hứa Ứng lại có thể vận dụng pháp bảo của luyện khí sĩ mạnh nhất Chư Thiên Vạn Giới, vì sao pháp lực của Hứa Ứng cứ như vô cùng vô tận, có thể không ngừng kích hoạt uy lực của đống pháp bảo này?

Hứa Ứng xác nhận Vân Phàm đã bị giết chết, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lôi hồ lô ra uống một hớp Nguyên Đạo Tinh Tụy, hạ giọng nói: “Không hổ là cường giả đã luyện thành Nguyên Thần, chịu đòn tốt thật. Nếu không có Nguyên Đạo Tinh Tụy bổ sung pháp lực, đừng nói đánh chết hắn, muốn giữ mạng trong tay hắn cũng khó!”

Hắn bị Vân Phàm giữ chân một lúc lâu, vội vàng tăng tốc lao về phía thành đá.

Xa xa thấp thoáng bóng dáng thành đá, Hứa Ứng cũng yên tâm hơn: “Thành đá vẫn ở đó...”

Nhưng đúng lúc này đột nhiên thành đá rung chuyển một chút, lơ lửng lên không.

Hứa Ứng vội phóng hết tốc lực về phía thành đá, tốc độ càng lúc càng nhanh. Nhưng tòa thành càng ngày càng cất cao, rồi đột nhiên xé gió bay đi, biến mất không còn bóng dáng.

Hứa Ứng dừng bước, tự an ủi mình: “Không sao, không sao, đợi tới ngày trăng tròn tiếp theo thành đá sẽ lại về. Ta chỉ cần chờ một tháng là có thể về Vân Mộng trạch.”

Y cười ha hả: “Lão thần tiên Chu gia bị thần thông Nê Hoàn của ta giết chết, có thể thấy hắn chỉ là loại kiến thức nông cạn. Chắc chắn trong Thái Ất Tiểu Huyền Thiên không có gì khủng khiếp đâu!”

Đúng lúc này, bầu trời đột nhiên tối sầm, âm phong thổi qua. Một bóng người đi về phía Hứa Ứng, Hứa Ứng định thần, thấy được một bản thân khác.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.