Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 343: Gặp lại muộn 2

Chương 343: Gặp lại muộn 2




Hứa Ứng giơ tay nắm lấy, nhưng vừa bắt được quai chuông thì cảm thấy một luồng lực lượng không ngừng tràn vào quả chuông, gạt bay thần thức và nguyên khí của y!

Hứa Ứng đành buông tay, nói từ xa: “Thanh Bích, ngài chuông lại làm phản rồi! Các ngươi coi chừng!”

Quả chuông xé gió bay tới, treo trên đỉnh đầu Lý Tiêu Khách, tường ánh sáng bộc phát tầng tầng lớp lớp, thủ vững quanh Lý Tiêu Khách!

“Coong~~”

Tiếng chuông v ang lên, đối chọi với Thiên long, kẻ thù gặp nhau lập tức đỏ mắt. Con Thiên long kia bị quả chuông trấn áp ba ngàn năm, đã hận tới nghiến răng nghiến lợi, nhào tới liều mạng với quả chuông.

Lý Tiêu Khách có cơ hội thở lấy sức, lập tức dốc toàn lực đối phó với Thanh Bích, hai bên giết tới trời long đất lở.

Chiến đấu càng kịch liệt, động thiên một luồng chấn động khủng khiếp lan tới, đám người Hứa Ứng nhấp nhô kịch liệt, bị không gian kéo duỗi, thu ngắn rồi lập tức khôi phục như lúc đầu.

Bọn họ nghi hoặc không thôi, đột nhiên Thanh Bích tiên tử mang theo một cái đầu rồng bay tới, sắc mặt như thường nói: “Ngươi nói đúng, luyện khí sĩ đã lạc hậu, ta cần khí na kiếm tu.”

Trên người cô có tới mấy chục vết thương kiếm lớn lớn nhỏ nhỏ, bị thương rất nặng, Nguyên Thần sau lưng cũng thủng trăm ngàn lỗ, khu vực Hi Di cũng bị đâm xuyên.

Hứa Ứng kinh hãi khiếp vía, nhìn về phía cái đầu rồng trong tay cô, đầu rồng kia có mỏ tam giác, hung ác dữ tợn, chính là Thiên long vừa rồi!

Ngay lúc vừa rồi, bọn họ bộc phát một đòn cuối cùng, kết quả Thiên long bị quả chuông trấn áp, bị chặt đầu!

Trong tròng mắt trợn trừng của Thiên long còn có huyết lệ chảy ra tí tách.

Ngoan Thất run rẩy nói: “Hắn chết không nhắm mắt...”

“Đó là vì ta còn chưa chết!”

Đầu rồng kia hung hăng trừng mắt với Hứa Ứng, mở miệng nói: “Đáng lẽ chúng ta thắng chắc rồi, nhưng quả chuông của ngươi làm phản, hại chúng ta ra nông nỗi này! Nghe nói các ngươi mở bí tàng Nê Hoàn, mau chữa thương cho ông đây!”

“Trong vết thương có thần thông, bọn họ không chữa được.”

Thanh Bích tiên tử quay người, mở quan tài sau lưng ra nói: “Thương thế của ta quá nặng, cần trấn áp thần thông trong vết thương trước đã. Lý Tiêu Khách cũng bị thương, chắc thương thế của hắn nhẹ hơn chúng ta! Chúng ta đi thôi!’

Cô đặt đầu rồng vào trong quan tài, khép kín quan tài lại.

Ngay khoảnh khắc quan tài khép lại, Hứa Ứng thấy loáng thoáng trong quan tài có từng tòa động thiên rực rỡ không gì sánh được, trong lòng không khỏi lo lắng.

Những động thiên kia chắc là Thanh Bích tiên tử tước đoạt từ trên người Lý Tiêu Khách.

Nếu Thanh Bích tiên tử không chịu nổi dụ dỗ, chỉ e sẽ như Lý Tiêu Khách, cấy ghép những động thiên này lên người mình!

Hứa Ứng khôi phục bình tĩnh, theo Thanh Bích tiên tử bay tới Cửu Thái lĩnh trên bầu trời.

Trước quan tài đen, Thanh Bích tiên tử miễn cưỡng trấn áp thương thế của mình, thân hình lung lay.

Quan tài đen bay tới bên cạnh cô, nắp quan tài lặng lẽ hé ra một góc, Thanh Bích tiên tử lén lút nhìn những động thiên lơ lửng trong không gian của quan tài!

Quan tài đen này là cô và Lý Tiêu Khách cùng luyện chế, dùng để trấn áp “Thiên thần” làm việc ác, không ngờ Lý Tiêu Khách lại trấn áp cô bên trong.

Thiên thần gây ác thật ra chỉ là thú cưỡi của Thiên thần, một con Thiên long tính tình hung ác giảo hoạt. Thiên long thấy cô cũng bị trấn áp nên muốn bỏ đá xuống giếng, sỉ nhục thiếu nữ này, sau đó ăn thịt.

Trong cái giếng trên Tiểu Thạch sơn, Thanh Bích dùng quan tài đen làm cứ điểm, chém giết với Thiên long, mấy trăm năm qua đi, từ đầu đến cuối Thiên long không thể thắng được cô.

Mấy trăm năm sau, Thanh Bích và Thiên long ngang tài ngang sức, tiếp đó Thanh Bích vượt qua Thiên long, hai bên hợp tác, ước định cùng đối phó với kẻ địch chung.

Về sau, Thanh Bích và Thiên Long cùng ám toán quả chuông, cuối cùng cũng trốn thoát.

Quan tài đen được Thanh Bích luyện thành pháp bảo vào lúc đó.

Cũng chính cái quan tài này khiến Hứa Ứng tưởng Thanh Bích là nữ quỷ trong quan tài.

Nhưng quan tài đen này chỉ là pháp bảo loại phòng ngự, dùng để tấn công thì không thể làm tổn hại cường giả như Lý Tiêu Khách, cho nên Thanh Bích chỉ dùng để cất giữ những động thiên mà mình tước đoạt trên người Lý Tiêu Khách.

“Có nên cấy ghép chúng không? Có được chúng, có lẽ ta sẽ cường đại như Lý Tiêu Khách... Không, ta sẽ cường đại hơn cả Lý Tiêu Khách!”

Ánh mắt cô phức tạp, khiến Thiên long đang dưỡng thương trong quan tài không khỏi run rẩy.

Thanh Bích nhìn chằm chằm vào từng tòa động thiên mê người, một lúc lâu sau khí tức xao động mới chậm rãi bình phục.

Nắp quan tài cũng tự động khép lại.

“Biến thành người như Lý Tiêu Khách ư? Thà chết còn hơn!”

Cô ổn định lại tâm thần, tập trung đối phó với thần thông còn sót lại trong vết thương.

Hứa Ứng thấy vậy cũng thở phào một tiếng, thầm nghĩ: “Nếu cô ấy không qua được cửa lần này, có lẽ sẽ trở thành một Lý Tiêu Khách khác, coi chuyện ăn thịt người làm niềm vui...”

Nhưng ngay lúc chỉ nghe tiếng cười ha hả vang lên, Lý Tiêu Khách máu me khắp người,trên đỉnh đầu là một quả chuông nát đang phi thân lao tới. Phía sau hắn, từng tòa động thiên bị đánh tới mức rách nát không chịu nổi, quả chuông cũng bị đánh tả tơi.

Lý Tiêu Khách đằng đằng sát khí, còn cách xa đã cười nói: “Thanh Bích, Thiên long, Hứa Ứng, hôm nay các ngươi không đi được!”

Hắn tế ra Hán kiếm, kiếm khí xẹt qua bầu trời, chém về phía đám người Hứa Ứng.

Đột nhiên bầu trời sáng sủa không gì sánh được, một ánh lửa như vầng mặt trời bay tới, trên bầu trời có một móng vuốt thò xuống, bắt lấy thanh Hán kiếm đang chém tới.

Chỉ nghe một giọng nói già nua cực kỳ vui vẻ nói: “Hứa Ứng! A Ứng, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi! Ta nhớ ra ngươi rồi!”

“Ầm!”

Trong ánh lửa như vầng mặt trời kia có cánh chim rực rỡ như hàng ngàn tầng trường đao chém ra, xé gió quét tới người Lý Tiêu Khách.

Lý Tiêu Khách kinh hãi, vội vàng phát động quả chuông, nhưng quả chuông đã thủng trăm ngàn lỗ, sơ hở tứ phía.

Thanh kim đao cánh chim kia xuyên qua lỗ thủng, chỉ trong khoảnh khắc đã chém Lý Tiêu Khách tới mức thương tích đầy mình!

Lý Tiêu Khách tế kiếm gầm thét, định rút Hán kiếm ra, chặt đứt vuốt chim. Đột nhiên trong vầng mặt trời lại có một vuốt chim khác nhô ra, nắm lấy quai chuông!

Lý Tiêu Khách phát động quả chuông, nhưng uy lực của quả chuông đã tổn hại, hắn không cách nào liều mạng với con chim kia nữa.

Trong ánh lửa, một con Tam Túc Kim Ô tắm lửa bay ra, hai cánh như hào quang chém ra lia lịa.

Lý Tiêu Khách cười giận dữ; “Lĩnh vực lục tiên của ta còn không đấu nổi với ngươi?”

Hai bên lăn qua lộn lại trong khoảng thiên địa này, từng luồng kiếm khí xé gió, tiếng chuông vang vọng, hóa thành ánh sáng bay đi.

Một lúc lâu sau, đột nhiên một luồng hào quang phá vỡ bầu trời, chui vào Cửu Thái lĩnh, biến mất không còn tăm hơi.

Đám người Hứa Ứng nghi hoặc không thôi, một lúc lâu sau lại có ánh lửa bay tới, đột nhiên dừng lại trước mặt y.

Ánh lửa kia tản mác, lộ ra Kim Bất Di tuổi già sức yếu, máu me khắp người, cúi đầu nhìn Hứa Ứng trước mặt: “Ta tìm thấy ngươi rồi, A Ứng! Hơn bốn nghìn năm, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi!”

Nước mắt nó chảy khỏi hốc mắt, hóa thành từng ánh lửa to cỡ đầu người, lơ lửng xung quanh: “Ta tưởng ta đã làm mất ngươi rồi!”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch