Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 428: Đàm phán với Mạnh Bà 2

Chương 428: Đàm phán với Mạnh Bà 2




Đúng lúc này đột nhiên ánh nắng lóe lên, soi sáng cầu Nại Hà. Mạnh Bà giơ ống tay áo lên che ánh nắng, chỉ thấy một con Kim Ô xương cốt lởm chởm vỗ cánh bay tới, thân quấn xiềng xích, kéo theo một vầng mặt trời đỏ đã hỏng, phi hành sát Nại Hà mênh mông vô tận.

Trong mặt trời đỏ có vô số mảnh vụn tiền giấy vẩy ra, đột nhiên rầm rầm bay ra, hóa thành từng con Hàn Nha vỗ cánh bay đi.

Tiền giấy tiêu tan, mặt trời đỏ rực hơn cả ánh lửa, lăn qua bên trên Nại Hà.

Bộ xương Kim Ô kéo theo vầng thái dương khổng lồ, lái tới cầu Nại Hà, cảm giác nặng nề nghiến người ta khó mà thở nổi.

Đột nhiên bộ xưng Kim Ô dừng lại, vỗ cánh lơ lửng trên không trung.

Trong mặt trời đỏ hiện lên một bóng người mơ hồ, bóng người kia càng lúc càng lớn, dần dần chiếm trọn cả vầng mặt trời.

Thân thể hắn cực kỳ hùng vĩ, vô số tiền giấy xoay tròn xung quanh hắn, khiến hắn như một người khổng lồ tro tàn.

“Mạnh Bà.”

Người kia ngồi trong mặt trời, giọng nói vang dội: “Những năm qua ngươi dâng lên không biết bao nhiêu Mạnh Bà thang, tuy là bị ép buộc nhưng dù sao cũng gây ân oán, Oan gia nên giải không nên kết, nếu người ta cho ngươi lối thoát, sao ngươi không nhân cơ hội này biến chiến tranh thành tơ lụa?”

Mạnh Bà thấy người tới, không dám thất lễ, hạ thấp người nói: “ Hoá ra là Đông Nhạc. Không phải lão thân không nể mặt đạo hữu mà là chuyện của hắn liên lụy quá lớn, nếu ta nói cho hắn những gì ta biết, chỉ e khó mà giữ được tính mạng. Hơn nữa năm xưa ta cũng lập lời thề không được để lộ chuyện mấu chốt!”

Người khổng lồ tro tàn thản nhiên nói: “Ngươi không cần nói thẳng ra, ngươi chỉ cần cho hắn biết manh mối, để hắn tự tìm.”

Mạnh Bà do dự nói: “Tuy cấp trên nói không thống trị cõi âm, nhưng đã nhìn chằm chằm vào rất lâu rồi! Ta lo cấp trên tìm cơ hội nhúng tay vào cõi âm...”

Người khổng lồ tro tàn trong mặt trời đỏ cười nói: “Nếu cấp trên có thể nhúng tay vào cõi âm, chúng ta đã chết từ lâu rồi, làm sao phải đợi tới ngày hôm nay?”

Mạnh Bà trầm ngâm.

Tiền giấy quanh người khổng lồ tro tàn phần phật tiêu tán, giọng nói trầm trầm vang lên: “Ngươi cũng biết mà, cõi âm cũng không thái bình, nếu cấp trên muốn trừng phạt ngươi, chỉ e sứ giả còn chưa đi vào thì đã bị cường giả cõi âm diệt trừ rồi.”

Mạnh Bà nghe vậy thở phào một tiếng, cười nói: “Có lời nói của Đông Nhạc, lão thân cũng yên tâm. Hứa công tử, chuyện ngươi đã uống vô số Mạnh Bà thang của lão thân, sau này ngươi không được truy cứu lão thân đâu đấy.”

Hứa Ứng gật đầu nói: “Nếu Mạnh Bà đồng ý cho ta biết về thân thể, chắc chắn ta sẽ không truy cứu.”

Mạnh Bà giải trừ dị tượng nói: “Công tử có thể tới Côn Luân tìm kiếm khu đất Hứa gia, năm xưa ngươi đi ra từ nơi đó.”

“Côn Lôn?”

Hứa Ứng truy hỏi: “Còn gì nữa không?”

Mạnh Bà chần chừ một hồi, muốn nói mà lại không dám nói.

Trong mặt trời đỏ vang lên giọng nói của người khổng lồ tro tàn: “Năm xưa bà ấy đã lập lời thề, không thể nói ra miệng, nếu không ắt có tử kiếp.’

Hứa Ứng cúi người với mặt trời đỏ, nói: “Đa tạ tiền bối đã ra mặt bênh vực lẽ phải.”

Trong mặt trời đỏ có bong người chậm rãi đứng dậy, cúi người cười nói: “Hứa đạo hữu, đối xử tốt với ngươi chưa chắc là có ý tốt với ngươi, không chừng ta cũng có ý lợi dụng thì sao?”

Hứa Ứng ngơ ngác.

Bộ xương Kim Ô vung cánh chim, kéo mặt trời đỏ khởi hành, nhanh chóng đi xa.

Mạnh Bà tháo dây thừng vàng, thả Ngoan Thất, quả chuông, Kim Bất Di và tiên thảo màu tím ra nói: “Hứa công tử đi mau đi, lão thân tiết lộ thiên cơ, chỉ e không bao lâu sau sẽ có tai kiếp. Ngươi mà đi chậm sẽ liên lụy tới ngươi.”

Hứa Ứng cảm tạ, bế Thời Vũ Tình đang hôn mê lên nói: “Tiền bối, cô ấy có quên mất quá khứ không?”

Mạnh Bà nói: “Con bé không uống trà mà chỉ ngửi mùi rồi mê man, tối đa là mất một chút trí nhớ thôi, không vấn đề gì. Hồn phách của con bé được bảo vệ, không bao lâu sau sẽ tỉnh lại, chắc ký ức cũng từ từ khôi phục.”

Hứa Ứng thở phào một tiếng, cáo từ rồi ra khỏi cầu Nại Hà.

Không biết bao lâu sau, Thời Vũ Tình dần dần tỉnh lại, quan sát bốn phía, chỉ thấy mình đang nằm trên đầu một con rắn lớn, gió lạnh thổi qua khiến cô lạnh buốt.

Cách đó không xa còn có một thiếu niên, người mặc áo đen đai đỏ, đang nghiên cứu một phong ấn chữ Tù.

Thời Vũ Tình quan sát tỉ mỉ thiếu niên này, cảm thấy rất lạ lẫm, nghi hoặc nói: “Ngươi là ai? ta đang ở đâu?”

Thiếu niên kia quay đầu lại, nở nụ cười như ánh mặt trời: “Nàng tỉnh rồi à? Tối qua chúng ta thành thân, nàng uống quá chén, nàng quên rồi à?”

“Thành thân?”

Thời Vũ Tình bật thốt lên, cuống quít đứng dậy: “Không đúng! Ta thành thân với ngươi lúc nào? Ta nhớ hôm qua ta còn ở Kiếm Môn cơ mà! Hôm qua vừa tổ chức đại điển bái sư, ta đứng đầu trong kỳ thi của đại điển, bái làm môn hạ của chưởng giáo!”

Kim Bất Di đứng trên cái sừng của Ngoan Thất, nghe vậy nghi hoặc: “A Ứng, Mạnh Bà bảo mất trí nhớ một chút thôi mà? Sao còn bé này còn lẫn nặng hơn cả ta?”

Sắc mặt Hứa Ứng nghiêm nghị, Thời Vũ Tình mất trí nhớ, mất tới tận ba ngàn năm trước.

“Không biết từ từ khôi phục mà Mạnh Bà nói rốt cuộc là từ từ tới mức nào? Vạn nhất phải mất ba ngàn năm mới khôi phục...”

Hứa Ứng không nóng lòng tới Côn Lôn mà về Phù Tang thụ để chuẩn bị.

Một dân chúng nhà Thương nói: “Mười ngày trước, một người tên Tiết Doanh An tới đây, thấy ân công không có mặt nên để lại một bức thư rồi đi khỏi.”

Hứa Ứng mở thư ra, trong thư nói mấy ngày nay có một số luyện khí sĩ trẻ tuổi mặc y phục kỳ quái ẩn hiện, khiêu chiến cao thủ na pháp các nơi, thực lực cực kỳ cường đại. Có một số người đang tìm Hứa Ứng, bảo Hứa Ứng cẩn thận một chút.

Hứa Ứng không để trong lòng, cất bức thư sang một bên.

Mấy hôm nay, Thời Vũ Tình luôn luôn bám sau lưng Hứa Ứng như đang theo đuôi, nha đầu này rất cẩn thận, chỉ sợ mất dấu.

Mạnh Bà nói ký ức sẽ khôi phục từ từ, nhưng Hứa Ứng lại rất đau đầu, Thời Vũ Tình vẫn chẳng có chút dấu hiệu nào là sẽ khôi phục ký ức.

“Chẳng lẽ Thục Sơn kiếm môn tuyệt hậu như vậy ư?” Hứa Ứng nháy mắt mấy cái.

Một ngày nọ, Hứa Ứng đang đi phía trước Thời Vũ Tình, đột nhiên “bộp” một tiếng, một quyển kinh thư rơi khỏi người y. Hứa Ứng lại như không phát hiện ra, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Thời Vũ Tình nhặt lên, thấy trang bìa của kinh thư viết mấy chữ <>, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại mở ra đọc thử.

“Bộp!”

Hứa Ứng lại để rơi một quyển kinh thư, Thời Vũ Tình đi tới nhặt lên xem thử, lại là một quyển thư tịch tên là <>.

“Bộp!”

Hứa Ứng lại làm rơi quyển nữ, Thời Vũ Tình lại chạy tới nhặt, thấy là một quyển kinh thư có tên <>

Cứ như vậy Hứa Ứng vừa đi vừa làm rơi, chẳng bao lâu sau Thời Vũ Tình đã thấy thêm mấy quyển kinh thư <>, <>, <>, và <>.

Thời Vũ Tình vừa đi vừa nhặt, nghi hoặc nói: “Tướng công, khu vực Hi Di của chàng bị lủng rồi! Tướng công, tướng công?”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch