Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 445: Đạo của kẻ tạm bợ 2

Chương 445: Đạo của kẻ tạm bợ 2




Không được chủ nhân điều khiển, dần dà chúng sẽ khép lại, cho tới lúc biến mất.

Đương nhiên nếu có ai cấy ghép những động thiên này, có thể luyện hóa tiên đạo, tăng cường tu vi pháp lực, kéo dài tuổi thọ của mình.

“Đào Đan Dương có nhiều động thiên như vậy cũng không đúng, hắn phải khống chế nhiều động thiên như vậy, tiêu hao tâm thần, làm ngược lại đạo lý đại đạo chí giản.’

Hứa Ứng quan sát những động thiên này, phỏng đoán: “Hắn tham quá hóa thâm, ngược lại quấy nhiễu hắn thi triển chiêu thức.”

Ngoan Thất nhắc nhở: “A Ứng, hắn tu luyện Nguyên Thần thứ hai và thân ngoại hóa thân, tuy số lượng động thiên rất nhiều nhưng vẫn có thể điều khiển.”

Hứa Ứng nhớ lại lúc hơn hai trăm thân ngoại hóa thân dưới trướng Đào Đan Dương thi triển động thiên, quả thật là mỗi người một bộ động thiên lục bí, số lượng không nhiều không ít.

“Thất gia nói có lý. Đào Đan Dương có nhiều thân ngoại hóa thân, có thể khống chế nhiều động thiên như vậy.”

Hứa Ứng nhận sai, nói: “Nhưng bây giờ hắn đã không có nhiều động thiên như vậy, hơn nữa hắn cũng không có nhiều thân ngoại hóa thân như trước.”

Lúc trước Đào Đan Dương là chưởng môn của kiếm môn, nắm giữ lượng lớn tiên nhân, luyện hóa một bộ phận đệ tử trong môn phái thành thân ngoại hóa thân và Nguyên Thần thứ hai của mình, lại đào tạo một số đệ tử khác thành na tiên na khí kiêm tu.

Thu hoạch cả hai đầu như vậy là có thể đạt được mục đích trường sinh bất tử.

Bây giờ hắn tìm Thời Vũ Tình, định thực hiện lại lần nữa, không ngờ bị Thời Vũ Tình vạch trần.

Tuy tu vi của Hứa Ứng kém xa hắn, nhưng giải mã được kiếm đạo vô thượng của kiếm môn, có thể nắm giữ lực lượng của tiên kiếm Tư Vô Tà. Tư Vô Tà cũng thức tỉnh linh trí như quả chuông, thanh kiếm này có thể tự phát huy uy lực của mình.

Hứa Ứng cầm kiếm, thêm vào chiêu pháp của Kiếm Đạo Quy Chân quyết, lại được Kim Bất Di, quả chuông thực lực cường đại trợ giúp, cuối cùng phá thân ngoại hóa thân của hắn.

Bây giờ hắn đã mất quá nửa động thiên, hóa thân cũng mất đi hơn hai trăm, lại trúng kiếm khí của Kiếm Đạo Quy Chân quyết, khó mà luyện hóa.

Thi thoảng luồng kiếm khí này sẽ bộc phát, đồng hóa kiếm khí của hắn, quấy nhiễu rất lớn đối với thực lực của hắn.

Đó là tích lũy của hắn trong mấy ngàn năm, giờ lại bị hủy trong kiếm môn, có thể nói tổn thất rất nặng nề.

“Đào Đan Dương là nhân vật lợi hại, nếu không tới thu hoạch kiếm môn, chắc cũng có thể bồi dưỡng một môn phái. Nhưng nếu làm vậy hắn sẽ bại lộ thân phận tiền chưởng môn kiếm môn, khiến Vũ Tình nghi ngờ.”

Hứa Ứng suy đoán: “So với chuyện sau này Vũ Tình tra ra hắn, chẳng bằng dứt khoát trở lại kiếm môn, ỷ vào thân phận sư phụ Vũ Tình, thu gặt kiếm môn thêm lần nữa.”

Thời Vũ Tình sắc mặt buồn bã nhưng lập tức xốc lại tinh thần, cười nói: “nhưng lần này hắn không thành công.”

Thiếu nữ nói với tiên kiếm Tư Vô Tà: “Kiếm tổ, trải qua chuyện Đào Đan Dương, ta cảm thấy không cần phải kiếm trảm tà niệm. Tà ác chân chính đâu để kiếm tổ cảm ứng được? Ngược lại chính vì kiếm trảm tà niệm nên rất nhiều pháp bảo của kiếm môn ta không cách nào sinh ra linh tính, đệ tử kiếm môn cũng hóa thành bảo sao nghe vậy, mất đi nhiều khả năng sáng tạo.”

Kiếm đồng cứng họng, nói không ra lời.

Thời Vũ Tình nói: “Con người chia làm hai mặt, có chính có tà, không thể lúc nào cũng là mặt chính được. Nếu hoàn toàn là mặt chính, không chừng sẽ sinh ra một tên đại tà như Đào Đan Dương. Kiếm tổ nghĩ sao?”

Kiếm đồng do dự, nhìn Hứa Ứng và quả chuông, so sánh với Đào Đan Dương, thở dài nói: “Ngươi nói đúng lắm. Ví dụ như có người vừa bước vào kiếm môn đã động tà niệm, ngược lại còn cứu kiếm môn. Có người ở trên núi hai ba ngàn năm không một tà niệm nhưng lại luyện con người thành hóa thân, coi đệ tử như rau hẹ. Có thể thấy chính tà không phải dựa vào một hai suy nghĩ lóe lên trong lòng.”

Quả chuông rất không vui nói: “Tiểu Tà, lúc ngươi nói câu này có thể đừng nhìn ta và A Ứng không?”

Hứa Ứng gật đầu liên tục: “Không sai! Vô Tà, thế là có ý gì?”

Kiếm đồng cười lạnh nói: “Hai người các ngươi lúc nào cũng nghĩ tới mộ phần của sư tổ kiếm môn ta, tưởng ta mù lòa hay sao?”

Quả chuông bị nó vạch trần, thẹn quá hóa giận, la lên: “Quân tử xét theo việc làm chứ không xét theo tâm, xét tới tâm thì trên đời không có thánh nhân! Ngươi không thể nhìn chúng ta suy nghĩ gì, nghĩ với làm không giống nhau. Ngươi phải xem chúng ta làm gì!”

Hứa Ứng cực kỳ tán thành: “Không sai! Chúng ta không làm, ngươi không được chém!”

Kiếm đồng không nhịn nổi tức giận: “Nếu ta không chém sạch suy nghĩ đó của các ngươi, các ngươi đã đào sạch mộ phần sư tổ rồi!”

Quả chuông tức tới mức không nhịn nổi, rung leng keng vang vọng: “Thế cũng phải chờ tới lúc chúng ta làm mới được chém tà niệm, chưa làm thì không được chém!”

Hứa Ứng khen: “Ngài chuông nói hay lắm! Ngươi bắt được chúng ta mới được chém, không bắt được cũng không coi là trộm!”

Kiếm đồng còn định tranh cãi với bọn họ, Thời Vũ Tình vội vàng ngăn hai bên lại nói: “Kiếm tổ, dù sao A Ứng sư thúc cũng là thái thượng trưởng lão, còn là người giữ kiếm, để hắn đào vài mộ phần sư tổ cũng có gì ghê gớm đâu?”

Cô quay sang nói với Hứa Ứng: “Sư thúc để ý tới mộ phần sư tổ nào? Cứ việc động thủ, ta trông chừng giúp sư thúc.”

Cô nói vậy, Hứa Ứng lại không tiện ra tay.

Kiếm đồng thấy vậy thầm khen trong lòng: “Các sư tổ đời trước chọn Vũ Tình làm chưởng môn thời này, đúng là tinh mắt.”

Trong dãy núi Cổ Thục, một con nai đạp lên áng mây ngũ sắc chạy nhanh như bay, xuyên qua giữa dãy núi.

Con nai kia lao thẳng một mạch, nhanh như điện chớp, chẳng bao lâu sau đã chạy tới mấy ngàn dặm, đột nhiên chui vào trong rừng, hóa thành một bộ thi thể ngã thẳng xuống đất.

Trong thi thể con nai có một luồng kiếm quang lóe lên, chấn nát con nai.

Cùng lúc đó, sâu trong rừng có một bóng người lao ra, là một thiếu niên, Bùi Cảnh đặt chân lên con sông trong veo, sắc mặt biến đổi không ngừng, tự nhủ: “Tuy lần này ta cực kỳ cẩn thận lẻn về kiếm môn, nhưng khó mà chắc được có bị mấy lão già khác để mắt tới không. Có thể đoạt lại kiếm môn hay không chỉ là việc nhỏ, thoát khỏi mấy lão già này mới là chuyện lớn!”

Hắn chạy cả vạn dặm, lao vào một làn sương mù, khoảnh khắc sau trong làn sương có một con thần điều bay ra, vỗ cánh bay đi, tốc độ cực nhanh.

Một lúc lâu sau, sương mù dày đặc tan đi, thiếu niên kia đã bị kiếm khí phá tan thân thể, máu me be bét.

Thần điểu ngao du trên không trung, bay vào một căn miếu, bên trong can miếu có một bức tượng thân thể thành thần ba đầu sáu tay, tượng thần đột nhiên hồi sinh, điều khiển khí hương hỏa xé gió bay đi.

Còn thần điểu cũng bị kiếm khí trong cơ thể bộc phát, đâm xuyên đầu óc.

Tượng thần ba đầu sáu tay chạy tới gò Thất Tinh cách xa vạn dặm, phi thân nhảy lên tán cây của một gốc thần thụ, trên tán cây có một tổ chim, trong tổ chim giấu một thân thể tăng nhân, để đầu trần, người mặc tăng y, tướng mạo thanh tú.

Tăng nhân kia mở mắt, cầm thiền trượng lên bay vút đi.

Không lâu sau, không trung nổi gợn sóng như mặt nước, một chiếc thuyền con lái ra từ gợn sóng, đi thẳng về phía thần thụ trên gò Thất Tinh.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch