Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 530: Vạn Thần Chi Mẫu khôi phục 1

Chương 530: Vạn Thần Chi Mẫu khôi phục 1




Hai mươi tư vầng trăng bộc phát toàn bộ uy lực, là Kiều Tử Trọng và Nhạn Không Thành bay tới, thấy Thẩm Võ Đế không ngăn nổi, Kiều Tử Trọng nhanh chóng quyết định, thay Hứa Ứng tế hai mươi tư viên Hạo Nguyệt Sơn Hà châu lên,hóa thành Sơn Hà tiên trận, đối phó với tiên ấn!

Kiều Tử Trọng kêu rên, tai mắt mũi miệng chảy máu, từng tòa động thiên bị ép tới mức lụi tàn, đùng đùng nổ tung, thậm chí ngay cả hai mươi tư viên Hạo Nguyệt Sơn Hà châu cũng phát ra tiếng nổ lốp bốp!

Hắn cũng không ngờ uy lực của tiên ấn này lại lớn đến vậy!

Hắn chỉ muốn giúp Thẩm Võ Đế ngăn cản một chớp mắt, để Thẩm Võ Đế có cơ hội phản kích, nhưng uy lực của tiên ấn này quá khủng khiếp, ép hắn tới mức suýt nữa sụp đổ.

“Không hổ là cường giả sống sót được dưới Thiên kiếp...” Hắn phun ra một ngụm máu tươi.

Nhưng ngay lúc này nam nhân áo vải vươn người đứng dậy, nắm lấy cơ hội này, bộc phát ra đấu chí ngút trời, một tòa Võ Đạo Bỉ Ngạn lấp lánh tiên quang lọt vào tầm mắt của Kiều Tử Trọng, Nhạn Không Thành và Phượng Tiên Nhi!

Thẩm Võ Đế như một vị Võ Đạo Đại Đế, xuất quyền đánh thẳng về phía tiên ấn, tiên ấn tuyên cổ bất động phong ấn Côn Lôn Thần Kiều, Ngọc Kinh lại bị đánh lui.

Thẩm Võ Đế hét dài, lại xuất quả chuông, tiên ấn lại lui.

“Nơi này không có việc gì cho ta!” Phượng Tiên Nhi thấy vậy vỗ cánh bay đi.

Cô bay tới bầu trời khác, đang chuẩn bị phóng nên Ngự Kiếm thuật, xem thử Từ Phúc sống chết ra sao, đột nhiên nghe một tiếng hét lớn: “Lục Ngô thượng thần~~”

Trong dãy núi, một luồng hào quang ào ào bay tới, lao thẳng lên trời, tốc độ cực nhanh.

“Đánh nhau rồi hả? Ta thích!” Thần linh trong hào quang vui vẻ nói.

Phượng Tiên Nhi nhìn theo tiếng hô, chỉ thấy Hứa Ứng và một thiếu nữ khác bay lượn, xuyên qua giữa thân thể khổng lồ của Thiên thần.

“Phù văn Thiên đạo này là sai, cái này cũng sai!”

Những nơi hai người đi qua, thân thể Thiên thần không ngừng nổ tung.

Gương mặt Thiên Lý THượng Thần loang lổ vết máu, tế thần khí Thiên đạo lên, hóa thành một cây Thiên cung, giương cung lên định bắn.

Phượng Tiên Nhi kinh hãi, đang định cao giọng nhắc nhở Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương, nhưng thần khí Thiên đạo đột nhiên mất sạch uy lực, trong thần khí vang lên đạo âm như máy móc: “Thiên Lý không có quyền giáng phạt.”

Thiên Lý Thượng Thần ngơ ngác.

Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương bay tới trước Thiên Lý, Hứa Ứng nói: “Phù văn này cũng sai rồi.”

Y xuất quyền đánh vào sơ hở của phù văn trên mặt Thiên Lý Thượng Thần, gương mặt khổng lồ của hắn lập tức bị đánh lõm vào, tai mắt mũi miệng vặn vẹo, lún cả vào trong đầu.

Phượng Tiên Nhi thấy vậy khẽ thở dài, bay vào Ngọc Kinh thành.

Trên tế đàn vỡ nát, Từ Phúc nửa ngồi nửa quỳ giữa tế đàn, gương mặt loang lổ vết máu, như vật té chờ bị hiến tế.

Phượng Tiên Nhi đi tới trước mặt Từ Phúc, không khỏi nhíu mày.

Trên trán Từ Phúc đã thủng một lỗ lớn, nhìn vào bên trong không có óc tủy, chỉ có một luồng hào quang.

Nhưng hắn vẫn chưa chết, vẫn còn hít thở.

Tiên ấn trên không trung có uy lực quá khủng khiếp, treo cao trên trời, đánh xuống Từ Phúc hai lần. Với uy lực của nó, luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ bình thường thì đừng nói hai lần, chỉ một lần thôi cũng đủ mất mạng.

Đó là tiên khí dùng để trấn áp Côn Lôn!

Hai lần mà chỉ đâm thủng trán hắn, không đập nát người hắn, đủ thấy thực lực của Từ Phúc.

Nhưng trên trán hắn lại là nhược điểm trí mạng, bốn ngàn năm trước ở Ma Vực nơi hải ngoại, Hứa Ứng đánh trúng nhược điểm này, giết chết hắn. Hôm nay tiên ấn lại đánh trúng cùng một nơi, uy lực còn mạnh hơn đòn thế của Hứa Ứng năm xưa.

Phượng Tiên Nhi kiểm tra một lượt, chỉ thấy tim hắn vẫn còn đập, hơi thở vẫn còn, Nguyên Thần cũng còn, nhưng trong Nguyên Thần như thiếu mất hồn phách.

“Từ lão tổ?” Phượng Tiên Nhi gọi thử.

Con mắt Từ Phúc giật giật, nhìn về phía cô, ánh mắt không có bất cứ thần thái gì.

“Từ lão tổ có nhớ ta không?” Phượng Tiên Nhi hỏi.

Ánh mắt Từ Phúc trống rỗng.

Hắn vượt qua Thiên kiếp, vốn phải là tiên nhân, bây giờ lại như chỉ còn túi da.

Phượng Tiên Nhi không khỏi rơi lệ. Khác với Hứa Ứng, Hứa Ứng coi Từ Phúc là kẻ bảo thủ không việc ác nào không làm, không biết ứng biến; còn cô lại coi Từ Phúc là cứu tinh của luyện khí sĩ.

Cô bị phong ấn ba ngàn năm, sau khi phục sinh thì luyện khí đã suy thoái, na pháp hưng thịnh, luyện khí là dị loại.

Chính Từ Phúc đã vận dụng đủ loại thủ đoạn và trí tuệ, khiến luyện khí sĩ lại trở về địa vị chính thống. Cũng chính hắn đã vạch trần chân tướng na pháp ăn thịt người, khiến đám cắt rau hẹ với câu cá không thể tùy tiện dùng na pháp gặt hái thế nhân.

Kẻ ác trong mắt Hứa Ứng lại là anh hùng trong lòng cô.

Trên bầu trời, một cái đầu khổng lồ rơi xuống, đó là đầu lâu của Thiên Quang Thượng Thần, sau khi hạ xuống dưới cổ mọc ra tám cái chân, đứng dậy, đánh về phía Phượng Tiên Nhi và Từ Phúc!

Đầu của hắn bị Thái A kiếm chém đứt, nhưng vẫn chưa chết, thực lực kinh người!

Phượng Tiên Nhi lập tức nghênh tiếp, kêu lên: “Từ Phúc lão tổ, ta không phải đối thủ của hắn, nếu ngươi còn sống, mau ra tay hỗ trợ!”

Thiên Quang Thượng Thần cười ha hả, nổi lòng háo sắc, kêu lên: “Tiểu nha đầu, nếu ngươi đầu hàng, ta có thể nhận ngươi làm nha đầu động phòng!”

Phượng Tiên Nhi đỡ trái hở phải, dưới thế công của Thiên Quang Thượng Thần, cô lâm vào cảnh cực kỳ nguy hiểm. Thiên Quang Thượng Thần mắt bắn thần quang, viu viu chấn động, ngay cả không gian cũng bị thiên quang cắt đứt, hô to: “Tiểu nha đầu, làm ấm giường cho Thiên Quang gia gia nào!”

Phượng Tiên Nhi lớn tiếng hô: “Từ Phúc lão tổ, nếu ngươi còn không chịu ra tay, ta sẽ bị bắt đi làm ấm giường mất!”

Nhưng Từ Phúc vẫn quỳ tại đó, thân hình như cây khô, lòng như tro tàn.

Phượng Tiên Nhi thở dài, cái đầu của Thiên Quang Thượng Thần đánh tới, hô hào: “Ngươi gọi một người chết thì tác dụng quái gì? Nếu ngươi để ta...”

Phượng Tiên Nhi đột nhiên xoay tròn thân hình, từ thân thể nữ nhi hóa thành Phượng Hoàng bảy màu, vỗ cánh bay lên, giương móng vuốt chế ngự mắt mũi miệng của Thiên Quang Thượng Thần, đâm mù con mắt rồi lập tức mổ mỏ chim vào.

Thiên Quang Thượng Thần ngây ngốc, đột nhiên nghe bịch một tiếng, cái đầu bị đâm thủng.

Trong miệng Phượng Tiên Nhi phun ra thần hỏa dữ dội, trút xuống như thác nước, phun vào đầu Thiên Quang Thượng Thần.

Một lúc lâu sau, ngọn lửa hừng hực trong đầu phun ra ngoài theo đường tai mắt mũi miệng.

Trong Thần Ma Chí có nói, Thiên thần Thiên ma là tử địch, giao chiến suốt nhiều năm, duy chỉ có Phượng Hoàng là ăn được cả hai. Bây giờ Phượng Tiên Nhi còn chưa trưởng thành hoàn toàn nhưng đã có thể địch được Thiên thần Thiên ma bình thường.

Cô thiêu chết Thiên Quang Thượng Thần, vỗ cánh bay lên, phượng hót vang trời, mang ý buồn thương.

Trên bầu trời, những Thiên thần khác không ngừng nhô ra từ hư không, ra tay với đám người, uy thế của Thiên thần cũng càng ngày càng hùng hồn, dần dần ảnh hưởng tới suy nghĩ của mọi người.

Ngay cả người tinh thông phù văn Thiên đạo như Hứa Ứng cũng bị ý chí Thiên đạo ảnh hưởng!

Thiên thần càng ngày càng đông, phủ kín thiên địa, từng Thiên thần tế ra từng thần khí Thiên đạo, bao vây Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch