Bên dưới pho tượng, trong bụi cỏ, Đào Văn và Lý Đại Trang không dám nhúc nhích tẹo nào.
Tiếng kêu khóc và tiếng quái vật gầm rú dần rời xa nơi này, hiện giờ không có quái vật chú ý, bọn họ chỉ hi vọng có thể sống sót qua tối nay.
Đột nhiên có một cô gái xuất hiện trong tầm mắt.
Cô gái này rất xinh đẹp, da thịt trắng noãn, ánh mắt long lanh như có thể nói, khóe mắt hơi nhướng cao lên làm cô trông rất đặc biệt, chỉ nhíu mày thôi đã có sự quyến rũ mà nữ sinh bình thường khó lòng có được.
Cô gái mặc quần áo truyền thống của khu Hoa Phủ, ống tay áo khẽ lay động giống như tiên nữ mới bước ra từ trong tranh.
Cô gái này đi chân trần trong khu vui chơi, biểu tình hoảng sợ, ánh mắt mê mang tựa hồ không biết nên đi hướng nào.
Lý Đại Trang và Đào Văn liếc mắt nhìn nhau, trên người cô gái này có mị lực khó tả câu đi linh hồn nhỏ bé của bọn họ, Lý Đại Trang nhỏ giọng nói với cô gái: "Mỹ nữ ơi, bên ngoài không an toàn đâu, trong này an toàn hơn một chút, cô mau vào đây trốn với bọn tôi đi, đám quái vật kia có thể xuất hiện bất cứ lúc nào đó."
Ánh mắt mỹ nữ sáng rực, mặt lộ ra nụ cười mỉm, nụ cười đó làm hai thiếu niên trốn trong bụi cỏ sững sờ.
Cô gái vội vàng chạy vào trong bụi cỏ, chen ở giữa hai thiếu niên làm Lý Đại Trang và Đào Văn đỏ mặt, hơi nhích sang bên cạnh một chút.
"Đừng ngại mà, mau ngồi xuống."
Mỹ nữ kéo hai thiếu niên tới bên cạnh, ba người dính chặt vào nhau, âm thanh của cô gái rất êm tai, lập tức làm hai thiếu niên bình tĩnh trở lại.
"Tôi tên là Hồ Ấu Lăng, hai người thì sao?" Mỹ nữ nhẹ giọng hỏi.
"Đào Văn."
"Lý Đại Trang."
Hai người đỏ mặt nói, học sinh cấp ba chính là thời điểm dễ động tâm nhất, mà cô gái này lại quá phù hợp với hình tượng mỹ nữ trong lòng bọn họ.
"Hai em trai thật đáng yêu." Biểu tình trên mặt Hồ Ấu Lăng không còn kinh hoảng như vậy nữa, chuyển thành quyến rũ động lòng người.
Động tác của cô làm hai người đỏ mặt như quả đào chín mùi, loại ôn nhu này làm bọn họ quên mất hiện giờ mình đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm.
Lý Đại Trang khoác tay lên lưng Hồ Ấu Lăng, cảm giác này làm cậu ta có chút say mê, đột nhiên hình như cậu ta sờ trúng một thứ lông xù gì đó, nhìn lại thì phát hiện đó là một cái đuôi màu trắng!
Hồ Ấu Lăng khẽ giãy hay cái.
Tâm tình chộn rộn trong lòng Lý Đại Trang nháy mắt biến mất, chuyển thành hoảng sợ cực độ, cô ta có đuôi, tức là cô ta không phải nhân loại!
Nếu là trường hợp bình thường, gặp được mỹ nữ như thế này có lẽ còn cho rằng cái đuôi này là một loại hóa trang đáng yêu.
Thế nhưng bây giờ Lý Đại Trang không ngu xuẩn như vậy, nơi này chính là địa ngục trần gian, đám quái vật không hề cố kỵ săn giết nhân loại, trong tình huống này, bên cạnh bọn họ xuất hiện một mỹ nữ phi nhân loại, là chuyện tốt sao?
Không có khả năng!
Bây giờ nghĩ lại thì sự xuất hiện của cô ta rất bí ẩn, hai bọn họ rõ ràng là bị ma ám rồi mới gọi cô ta qua đây, bình thường thì tuyệt đối không nên mạo hiểm như vậy.
Lý Đại Trang vội vàng nhìn sang Đào Văn, phát hiện Đào Văn vẫn còn đang dựa vào người Hồ Ấu Lăng, híp mắt.
Lý Đại Trang muốn gọi Đào Văn tỉnh táo lại, nhưng lúc này cậu ta mới phát hiện thân thể mình đã không thể động đậy được, điều này làm Lý Đại Trang cảm thấy giống như rơi vào hầm băng, hai bọn họ đã vô thức bị người cô gái này túm đầu!
Mà con quái vật này là chính bọn họ gọi tới.
"Khụ khụ khụ, mấy người tạm dừng một chút, tôi có nhiệm vụ muốn giao cho cô." Một người đàn ông mặc áo gió màu đen ngồi xổm trên tảng đá, lạnh giọng nói với Hồ Ấu Lăng.
Giọng điệu này, âm thanh này làm Hồ Ấu Lăng nháy mắt khôi phục bình thường, kinh ngạc nói với người đàn ông áo đen vừa xuất hiện: "Ôi chao? L tiên sinh, không phải ngài trấn giữ ở trung tâm à?"
"Xảy ra chút vấn đề, tôi cần cô đi xử lý một chút." Người đàn ông lạnh lùng nói.
"Phong cách ăn mặc của ngài hình như không giống bình thường lắm." Hồ Ấu Lăng híp mắt, nghi hoặc hỏi.
"Đừng lảm nhảm, mau tới đây." âm thanh của người đàn ông rất nghiêm nghị, Hồ Ấu Lăng sợ tới sắc mặt trắng bệch, vội vàng chui ra khỏi bụi cỏ.
Lý Đại Trang mở to mắt nhìn người đàn ông kia, tùy quần áo thay đổi, cũng không đeo mặt nạ, âm thanh cũng khác...
Nhưng Lý Đại Trang có thể khẳng định đây chính là tên biến thái mà bọn họ đã gặp trong công viên tối hôm đó, hắn quả nhiên không phải người tốt, cư nhiên là kẻ đứng sau vụ giết hại ở khu vui chơi lần này!
Không sai, người mặc đồ đen này chính là Ôn Văn giả trang, căn cứ theo tin tức Hiệp Hội Thợ Săn cung cấp, kẻ đứng sau vụ giết hại ở khu vui chơi này chính là L tiên sinh, vì thế Ôn Văn dùng năng lực của quỷ ngôn thụ tinh bắt chước âm thanh của L tiên sinh, mê hoặc Hồ Ấu Lăng.
Hồ Ấu Lăng chen ở giữa hai người, Ôn Văn muốn ra tay thì khó tránh gây ngộ thương, đồng thời dùng ánh mắt cảnh cáo Lý Đại Trang, để đối phương đừng nói ra chân tướng.
"Đi tới tầm một trăm mét hướng bắc có một thợ săn không mạnh nhưng khá phiền toái, nhược điểm lớn nhất của hắn là háo sắc, giao cho cô giải quyết." Ôn Văn dùng âm thanh âm trầm nói.
"Được rồi, cứ giao cho tôi." Hồ Ấu Lăng đáp ứng, sau đó xoay người rời đi.
Ôn Văn đứng dậy, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, chuẩn bị đánh lén, nhưng cô ta đã nhanh chóng quay trở lại, Ôn Văn vội vàng ngồi xuống.
Hồ Ấu Lăng cười nói: "Mày định đánh lén tao đúng không? Tao ghét nhất là loại đàn ông như mày."
Bị vạch trần ý tưởng, Ôn Văn lúng túng gãi gãi đầu: "Mình bắt chước âm thanh đâu có vấn đề gì nhỉ?"
Hồ Ấu Lăng liếc mắt: "Đừng có coi người ta là kẻ ngốc, ngoại trừ giọng nói, mày và hắn có chỗ nào giống nhau chứ?"
"Còn nữa, hắn sẽ không trực tiếp chỉ huy bọn tao đi giết địch, thực tế là hắn không thèm quản, với lại tên nhóc này rõ ràng có quen biết với mày, một người bình thường vậy mà lại có thể nhận ra mày, mày nghĩ tao không phân biệt được thật giả sao?" Hồ Ấu Lăng chỉ Lý Đại Trang không thể động đậy bên kia nói.
Hành động cử chỉ trong lúc nói chuyện của Hồ Ấu Lăng rất phong phú, mỗi động tác đều rất xinh đẹp, nếu như cô gái này là nhân loại thì có thể tính là cấp bậc hồng nhan họa thủy.
"Oh... được rồi, vốn cũng không trông cậy dựa vào năng lực này hù dọa cô, chỉ muốn đùa chút thôi."
"Với lại cô rất đẹp mắt, cho nên tôi quyết định sau này cô chính là thú cưng số một của tôi." Ôn Văn sờ cằm, cười nói.
"Thú cưng?"
Biểu tình Hồ Ấu Lăng trở nên khó coi: "Nhân loại bọn mày luôn tự cao tự đại như vậy, mày chọn đánh lén tao tức là thực lực của mày không phải quá mạnh, rốt cuộc là ai cho mày dũng khí mà dám lớn lối như vậy ở trước mặt tao?"
Vẻ mặt dữ tợn, ngón tay cũng mọc ra thành móng vuốt thật dài, hai cái đuôi ngoe nguẩy ở phía sau, là một con hồ ly hình người cực kỳ sống động!
"Ồ... nguyên do là vì cái này?"
Ôn Văn từ phía sau tảng đá lấy ra ống phóng hỏa tiễn đã lắp đạn sẵn, chỉ vào Hồ Ấu Lăng nói.
Hồ Ấu Lăng: "..."
Lý Đại Trang lý trí tỉnh táo: "..."
Lần trước là cưa điện, lần này là ống phóng hỏa tiễn, người này sao luôn mang theo những thứ nguy hiểm như vậy chứ?