[80] Trạm Thu Nhận Tai Ách: Tòa Nhà Chưa Hoàn Thành
Nụ cười trên mặt Ôn Văn có chút cứng ngắc, dùng hai ngón tay cầm cái quần lót này, thật sự không muốn ngửi mùi của nó chút nào.
"Tìm thêm chút nữa xem, biết đâu còn thứ khác nặng mùi hơn..."
Tìm kiếm vài phút, Ôn Văn chỉ đành thất vọng, manh mối có giá trị nhất nơi này chỉ có mỗi cái quần lót này mà thôi.
"Ngửi một chút, chỉ thoáng qua một chút thôi..."
Ôn Văn ghét bỏ tiến tới gần cái quần lót không biết đã bao lâu chưa giặt kia, hít một hơi, sau đó trợn trắng mắt, da mặt run lên bần bật.
"Ai nha cái con âm nó, so với nhân loại còn khó ngửi hơn! Sặc chết rồi, tao thề tao mà bắt được mày thì không để mày được thoải mái đâu!"
Nôn khan một hồi, Ôn Văn hồi phục tâm tình, lấy ra một cái bật lửa thiêu rụi cái quần lót này.
Chuyện anh ngửi cái thứ này tuyệt đối không thể lộ ra ngoài!
Không cho phép người nào biết chuyện!
Sau khi thiêu rụi nó, Ôn Văn làm dáng một chút rồi rời khỏi phòng, thấy hai người kia đang vận chuyển số thi thể con rối kia ra ngoài.
Tuy những thi thể này đã không thể coi là nhân loại nhưng vẫn còn lớp da con người ở bên ngoài, không thể để thi thể họ bị thối rữa ở đây.
Người chết sẽ được hỏa táng, không để người ta không có nhà để về sau khi chết, đây là phong cách làm việc của Hiệp Hội Thợ Săn.
Bản thân Ôn Văn không cần thiết phải làm, nhưng anh cũng tôn trọng cách làm của Hiệp Hội Thợ Săn.
Nói ra thì khó xử lý nhất chính là con rối do Ôn Văn giải quyết, anh ra tay rất nặng, con rối bị Ôn Văn giết thì có thể bảo trì toàn thây, mà bị Ôn Văn giết thì... phỏng chừng phải khâu lại một chút.
"Hiện giờ tôi có thể xác định phương hướng đại khái của kẻ này, có thể tiến hành truy lùng, hai người mau xử lý đi rồi đi ngay, chậm thì có khả năng hắn sẽ chạy mất."
"Anh trai tôi nói không sai, ông quả nhiên rất thích hợp làm nhiệm vụ này." Lâm Lộ đang cố ghép một cái đầu và thân thể lại với nhau, có chút kinh ngạc liếc nhìn Ôn Văn.
"Anh trai cô?" Ôn Văn nghi hoặc hỏi.
"Lâm Triết Viễn chính là anh trai tôi, hai bọn tôi đều họ Lâm, lại làm việc chung với nhau, tôi tưởng ông biết rồi chứ?" Lâm Lộ trợn to mắt, không ngờ Ôn Văn lại không biết.
"Nếu không phải tư liệu nhân viên Hiệp Hội Thợ Săn đều bị mã hóa siêu cấp thì tôi sớm đã tra hết dòng họ mấy người rồi." Ôn Văn phỉ nhổ.
Lâm Lộ xử lý thi thể, mà Ôn Văn và Diêm Tu thì thiêu hủy khách sạn quỷ dị này.
Mặc dù bản thân cái khách sạn này có vẻ không nguy hiểm, nhưng nó có thể trở thành chỗ ở tạm thời của đám quái vật, vì thế không thể để nó đi lung tung được.
Hai người phụ trách tìm kiếm chút củi ở ở xung quanh, lấy chút dầu từ xe Ôn Văn rưới lên củi, châm lửa.
Ngọn lửa cháy hừng hực, rất nhanh đã thiêu rụi cả tòa khách sạn.
"Hơ, cư nhiên lại thành thật bị đốt rụi, có chút ngoài dự kiến của tôi, cứ tưởng đâu sẽ có con thiêu thân nhảy ra chứ, thật không có ý nghĩa mà." Ôn Văn nhìn khách sạn, tiếc nuối nói.
Ôn Văn vừa dứt lời thì khách sạn đã "tách" một tiếng, trực tiếp biến mất không thấy bóng dáng, đốm lửa lả tả rơi xuống hệt như ảo mộng.
Diêm Tu và Lâm Lộ ở bên kia thiêu thi thể cùng lúc nhìn qua Ôn Văn, Ôn Văn bị nhìn tới giơ tay, tức giận nói.
"Này đâu thể nào trách tôi được, cái nhà này tự mình chạy mà, tôi có quản được đâu."
Hai người vẫn cứ nhìn Ôn Văn, Ôn Văn liền lôi khẩu RPG của mình ra nói: "Nếu là tôi thì ngay từ ban đầu đã nả cho nó hai phát hỏa tiễn, trực tiếp cho nó đi đời nhà ma rồi, căn bản không có cơ hội bỏ chạy."
Ống phóng hỏa tiễn còn hai phát nhưng lại không thể phát huy công dụng làm Ôn Văn có cảm giác cao thủ tịch mịch.
Sau khi xử lý sự tình xong xuôi, Ôn Văn hít sâu một hơi, xác nhận phương hướng đại khái rồi lái xe đuổi theo.
Mùi của quái vật nồng hơn mùi của người bình thường một chút, người thường không thể phân biệt được nhưng Ôn Văn thì rất dễ dàng, vừa đi vừa nghỉ, ba người cư nhiên quay trở về thành phố Phù Dung Hà.
"Con quái vật này cư nhiên lại quay về đây, gan lớn thật." Lâm Lộ xoa xoa nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Mùi trong khu vực thành phố phức tạp quá, tôi không có cách nào truy đuổi, kế tiếp phải nhờ hai người rồi, nếu tìm được thì nhất định phải gọi tôi tới tham gia vây bắt đấy." Ôn Văn dừng xe lại, nói với Lâm Lộ và Diêm Tu.
"Không có cách nào tiếp tục truy đuổi à?" Diêm Tu nhíu mày hỏi, này có chút ngoài dự liệu của cậu ta.
"Độ phức tạp trong thành phố không giống như ngoài quốc lộ, tôi chỉ có thể khẳng định nó đã tiến vào thành phố Phù Dung Hà, cụ thể ở nơi nào thì không biết."
Ôn Văn đương nhiên có thể tiếp tục điều tra, nhưng hai người này hiển nhiên sẽ đi theo, đến khi đó anh sẽ không tiện bắt kẻ kia nhốt vào trạm thu nhận.
Hơn nữa anh cũng không muốn để Hiệp Hội Thợ Săn đánh giá cao năng lực của mình, bảo trì một giới hạn mơ hồ là tốt nhất.
Nếu Ôn Văn biểu thị không thể tiếp tục điều tra, ba người sẽ chia tay ở đây, mà Ôn Văn đầu tiên là quay về nhà cất xe, sau đó liền nương theo mùi vị truy lùng.
Khống chế con rối, Ôn Văn muốn có năng lực này!
Nếu anh có được năng lực này, sau này làm việc sẽ thuận tiện hơn, cho dù không giết người làm con rối thì có thể dùng động vật hoặc là kẻ địch tự đưa tới cửa!
Anh quay trở lại lối vào thành phố, theo mùi hương mơ hồ bắt đầu tìm kiếm, mùi vị ngửi được trên cái quần lót kia giống như một tín hiệu không ngừng chỉ dẫn phương hướng cho Ôn Văn.
Loại quái vật không biết che giấu mùi của mình như thế này, Ôn Văn tìm kiếm thật sự quá dễ dàng.
Tìm, tìm một hồi, anh liền tìm tới một căn nhà chưa hoàn thành.
...
Tòa nhà đang thi công này cao hơn mười tầng, diện tích rất lớn, bên trong mơ hồ có chút ánh sáng, có người ở trong đó.
Những tòa nhà thế này ở khu Hoa Phủ phần lớn là vì tài chính không đủ, không thể trả tiền lương cho công nhân, hoặc là chủ đầu tư bỏ trốn, hoặc là giấy phép không ổn không thể tiếp tục tiến hành xây dựng.
Bởi vì quá nhiều tranh cãi nên những tòa nhà chưa hoàn thành này dễ dàng trở thành đất tranh chấp không có người quản lý, cũng là nơi khá âm u.
Bởi vì không có người quản lý, cũng không cần bỏ tiền thuê nhà nên nó được rất nhiều người vô gia cư, người nhặt ve chai, kẻ lang thai, tội phạm bị truy nã tìm tới, thậm chí là những vụ giao dịch đen cũng thường được chọn tiến hành ở đây.
Nơi này hiển nhiên trở thành khu đất không được quản lý của thành phố, hiển nhiên cũng sẽ có quái vật xuất hiện.
Từ Hải vừa tới đây không bao lâu, bộ tây trang trên người hắn có vẻ không quá phù hợp với nơi này.
Nhưng cũng chỉ có nơi này để ẩn náu, hang ổ của hắn đã bị thợ săn lật ngược rồi, chỉ có thể chạy tới đây mà thôi.
Căn nhà di động kia vốn là một khách sạn cổ kính không có người mà hắn khó khăn lắm mới tìm được, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện ở nơi có người cần.
Nếu không phải có loại quái vật như hắn chiếm giữ, khách sạn kia chính là một nơi thần kỳ tạo phúc cho xã hội.
Nhưng sau khi Từ Hải tới, hắn liền dựa vào đặc tính của nó mà biến toàn bộ người tiến vào khách sạn trở thành con rối của mình, không buông tha bất kỳ kẻ nào, sau khi chiếm giữ nơi đó, hắn từ một kẻ điều khiển rối nhỏ yếu nhanh chóng trở nên mạnh mẽ!