Từ Hải ôm tay lui về sau hai bước, hoảng sợ nhìn Ôn Văn.
Cánh tay của hắn đã được chỉnh sửa, có thể bắn ra gai nhọn, hiện giờ ngay cả thủ đoạn này cũng không thể dùng được với Ôn Văn, hắn còn cách nào để chạy trốn đây chứ?
"Mày yên tâm, chỉ cần mày không phản kháng, tao sẽ không đánh mày đâu."
Ôn Văn mỉm cười thân thiện hệt như đức cha với Từ Hải đang run lẩy bẩy, cả người giống như đang bừng sáng.
Tâm tình Từ Hải bình ổn lại, lần này hắn không nghĩ cách phản kháng nữa, bởi vì hắn đã nhận mệnh.
"Tao không phản kháng đâu, tao sẽ phục tùng sắp xếp của mày, nghe nói Hiệp Hội Thợ Săn bọn mày rất ưu đãi tù binh bị bắt..."
"Không phải mày nói mày sẽ không đánh tao à?" Từ Hải ôm hạ bộ đau đớn hỏi.
"Trước đó tao bảo tao sẽ đánh cho mày kêu ba ba mày không tin, tao nói không đánh mày mày liền tin?"
Ôn Văn một cước đạp ngã Từ Hải, sau đó bắt đầu một phen giẫm đạp, đạp đến mức Từ Hải không ngừng kêu la thảm thiết, giẫm mệt, Ôn Văn kéo Từ Hải đã hoàn toàn biến dạng dậy.
"Một màn phục vụ giẫm đạp mát xa khi nãy là để báo đáp chuyện mày làm tao bị thương, chuyện này coi như xong."
Từ Hải cảm động chảy nước mắt, rốt cuộc cũng kết thúc rồi.
Sau đó Ôn Văn đưa tay tới, thi triển kỹ năng liên hoàn tát với Từ Hải....
Ừm, chính là loại thỏa thích bạt tai.
Sau khi mặt Từ Hải đã sưng thành đầu heo, Ôn Văn lau bàn tay dính máu của mình lên quần áo Từ Hải, nói: "Phục vụ chăm sóc gương mặt này là vì báo đáp mày đã biến nhiều người vô tội như vậy thành con rối, tuy tao đánh mày thì cũng không thể thay đổi được gì, nhưng chủ yếu là tao muốn đánh mày thôi."
Lần này Từ Hải không dám thả lỏng thêm một phút một giây nào nữa, tên biến thái này nhất định sẽ đánh hắn nữa!
Quả nhiên, Ôn Văn thở hắt một hơi rồi cởi dây nịt, cầm nó quất Ôn Văn túi bụi, thẳng đến khi quất bộ đồ tây của Từ Hải rách thành vải vụn mới thôi.
"Đây là vì báo đáp cái quần lót có mùi hương ghê tởm của mày!"
"Hầy, dây nịt quất người không sướng tay gì cả, lần sau mình nên mua một cọng roi da."
Cuối cùng Từ Hải nằm bẹp dưới đất cuộn thành một đoàn, ánh mắt nhìn Ôn Văn giống như đang nhìn một tên ác ma.
"Tao đã nói sẽ đánh mày kêu ba ba rồi mà, bây giờ gọi ba đi, bằng không tao lại đập tiếp bây giờ." Ôn Văn chống nạnh, thở hổn hển nói.
"Ba ba..." Từ Hải ủy khuất nói.
"Con trai ngoan, thận của ba ba không tốt lắm, con có thể cống hiến một quả thận cho ba ba không? Nghe nói ăn gì bổ nấy, ba ba muốn nướng..." Ôn Văn chầm chậm tiến tới trước mặt Từ Hải, nắm cằm hắn mỉm cười nói.
Từ Hải trợn trắng mắt, cư nhiên bị dọa tới hôn mê bất tỉnh.
"Thế mà cũng sợ, tao muốn thận của mày làm cái quái gì chứ, quần lót thúi như vậy, thận nhất định cũng chẳng ra gì..."
Ôn Văn phun một bãi nước bọt có mang theo máu, trở về trạm thu nhận lấy ra một cái bình nhỏ để chứa máu của Từ Hải.
Đây là anh chuẩn bị cho Đào Thanh Thanh, từ tình huống thăng cấp của Đào Thanh Thanh có thể xác nhận quái vật trong phòng giam cũng có thể gia tăng thực lực, mà chúng càng mạnh thì thực lực của Ôn Văn cũng sẽ càng mạnh, vì thế anh phải cố hết sức bồi dưỡng đám quái vật này.
Ôn Văn quét một vòng Từ Hải, xem thử xem trên người hắn còn thứ gì có thể sử dụng hay không, sau khi tìm một phen thì lắc đầu.
Mặc dù đang hôn mê nhưng Từ Hải vẫn nổi lên một tầng da gà.
Nghĩ một hồi, Ôn Văn vẫn từ bỏ suy nghĩ mê người này, hiện giờ tên này đã rất yếu rồi, moi thận xong hắn ngủm luôn thì không tốt.
Vì thế Ôn Văn thả xiềng xích ra lôi Từ Hải vào trạm thu nhận, nhốt vào phòng giam Tai Họa: 0001, thay thế vị trí trống của Đào Thanh Thanh.
Làm xong mọi chuyện, Ôn Văn nhảy xuống lầu, nằm trên thi thể con báo, lấy điện thoại ra.
"Alo, Lâm đội trưởng hả, tới tòa nhà chưa hoàn công bên ngoại ô phía nam nhá, địa chỉ cụ thể thì hỏi bên cảnh sát rồi tới cứu tôi, tôi sắp không ổn rồi." Sau khi cúp điện thoại, Ôn Văn bắt đầu dựa vào thi thể con báo, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Lần chiến đầu này, Ôn Văn quả thực hơi mệt mỏi, dựa vào thân thể nhân loại chiến đấu với con quái vật kia lâu như vậy, bị thương vài chỗ, tiếp đó lại vì đập Từ Hải mà cạn hết sức lực, vốn anh còn muốn thay cô bé kia đánh tên này một trận.
Có điều cũng không nghiêm trọng tới mức sắp ngỏm tới nơi, nếu có người muốn thừa dịp này đánh lén, Ôn Văn nhất định sẽ cho kẻ đó một bất ngờ.
Anh gọi điện chẳng qua bởi vì không có thể chất vampire, không có cách nào tự lành vết thương nên muốn cọ Hiệp Hội Thợ Săn để chữa bệnh mà thôi.
...
"Lại thêm một kẻ nữa... bị đánh thảm như vậy, chắc chắn đã đắc tội tên ôn thần kia rồi." Quỷ hồn Tần Sảng nhẹ nhàng lượn lờ ở bên cạnh chắn song nhìn Từ Hải, có chút hả hê nói.
Tần Sảng hiển nhiên đã quên mất trước đây mình cũng từng bị Ôn Văn đánh tới kêu cha gọi mẹ van xin lạy lục, hơn nữa còn là bị hất một thân nước tiểu rồi mới đánh.
"Đàn ông mà lăn lộn thảm như vậy, đúng là cái thứ bỏ đi." Hồ Ấu Lăng ngồi trên giường khinh thường nhìn Từ Hải.
Nơi này chỉ có một đám hình thù kỳ quái, khó khăn lắm mới tới một tên đàn ông, Hồ Ấu Lăng đáng lý ra phải thực hưng phấn mới đúng, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy thực mệt mỏi, giống như vừa trải qua một cuộc chiến kịch liệt nên ánh mắt nhìn Từ Hải cũng đầy ghét bỏ.
"Tâm tình mọi người tốt như vậy, để tôi kể chuyện cười cho mọi người nghe nha, có một củ hành tây chuẩn bị đi ngủ, ngủ thì phải cởi quần áo, cởi cởi cởi, cởi một hồi lại bật khóc, ha ha ha ha ha..."
Quỷ ngôn thụ tinh dùng âm thanh của Đào Thanh Thanh để kể chuyện cười, vừa nói còn vừa run run cành lá.
"Mày đừng có kể chuyện xàm ruồi nữa!"
Hồ Ấu Lăng và Tần Sảng lập tức quát quỷ ngôn thụ tinh, sau khi đám tù nhân bọn họ quen thuộc với nhau, ngày nào quỷ ngôn thụ tinh cũng kể mấy câu chuyện buồn chẳng buồn cười chút nào.
Quỷ ngôn thụ tinh hơi rụt cành lá về một chút, lại tự kỷ.
Trong phòng giam truyền tới bầu không khí rộn ràng, chỉ có mỗi thực hủ yêu trí chướng vẫn đứng im ở đó, không nói lời nào...
Rất nhanh, người của Hiệp Hội Thợ Săn đã tới rồi, bọn họ bao vây tòa nhà vẫn chưa hoàn công này, Lâm Triết Viễn dẫn theo Lâm Lộ và Diêm Tu đi vào trong.
Nhìn mớ bừa bộn trong tòa nhà, Lâm Triết Viễn nhíu mày, phạm vi ảnh hưởng của cuộc chiến này không nhỏ, có thể tưởng tượng được tình huống khi đó rất kịch liệt.
Thi thể con báo khổng lồ kia cũng làm người ta chấn động, nếu không phải trong thi thể có con rối, đánh giá của Lâm Triết Viễn về Ôn Văn lại còn tăng cao vài cấp bậc.
"Còn nói chuyện nổi không?" Lâm Triết Viễn hỏi.
"Mấy người tới chậm thế, vết thương của tôi sắp lành rồi đây này." Ôn Văn ngồi dậy cười nói với Lâm Triết Viễn.
Trên tay Lâm Triết Viễn mọc ra vài sợi xúc tua màu đỏ đè Ôn Văn lại: "Đừng nhúc nhích, coi chừng vết thương tét ra bây giờ."
Vết thương của Ôn Văn thoạt nhìn rất thê thảm, đột nhiên làm ra động tác kịch liệt như vậy quả thực dọa hoảng Lâm Triết Viễn.
"Thứ này là tự cậu giải quyết à?"
"Đương nhiên, đúng rồi, vũ khí mà anh cho tôi dùng rất tốt." Ôn Văn híp mắt cười trả lời, dùng nó chiến đấu với con báo này thật sự sướng tới cực điểm, vì thế tâm tình của anh lúc này rất tốt.
"Dùng tốt là được rồi, sau này không nên hành động đơn độc như vậy, quá nguy hiểm." Lâm Triết Viễn dặn dò nói.
"Tôi sẽ chú ý." Ôn Văn ngoài miệng đáp ứng nhưng trong lòng tính toán cái gì thì không ai biết.
"Đúng rồi, trên tầng năm có một cô bé bảy tám tuổi, cha cô bé bị tên kia giết chết rồi, mấy người xử lý một chút."
Lâm Triết Viễn gật đầu đáp ứng: "Biết rồi, bọn tôi sẽ đưa cô bé tới cô nhi viện."
"Vậy thì hết chuyện rồi." Sau khi thông báo xong, Ôn Văn nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.