Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trẫm

Chương 10: Bắt con rận (1)

Chương 10: Bắt con rận (1)

Người phụ nữ vội vàng nói: “Góc tường sát giường có viên gạch, tiền giấu ở bên trong.”

Triệu Hãn ở góc tường mò được một viên gạch lỏng lẻo, dùng kéo cạy viên gạch ra, bên trong quả nhiên có túi tiền.

“Ít như vậy?” Triệu Hãn chất vấn.

Trong túi tiền chỉ có chút bạc vụn, cộng lại nhiều lắm có thể có mười lượng bạc.

Phụ nhân vội vàng giải thích: “Thực sự chỉ có như vậy, trên trên dưới dưới đều phải chuẩn bị. Kẻ làm quan, kẻ làm lại, còn có các tướng quân kia, người nào không phải cho ăn no? Hầu gia ở bến tàu kiếm ăn, mỗi tháng kiếm được tiền bạc, năm phần phải cống cho vệ sở cùng tào quân (quân kênh đào), ba phần còn lại chia cho quan lại, chỉ có hai phần mới là của mình. Nhà ta năm đứa nhỏ, bốn đứa đều đang đi học, thúc tu* cùng giấy và bút mực cũng mất tiền.”

* Khoản tiền lót tay gặp mặt quà cáp cho giáo viên

Triệu Hãn không tin, nói: “Hai thành sót lại cũng không ít nhỉ?”

Phụ nhân nói: “Hầu gia muốn mưu xuất thân, mấy ngày trước vừa tặng mấy trăm lượng, nói là có thể ở bến tàu kiếm công việc của quan phủ. Tiền trong nhà, thực cũng chỉ còn lại nhiều như vậy, dưới gối đầu của ta còn có chút đồng tiền.”

“Xui xẻo!”

Triệu Hãn chẳng những lấy đi tiền bạc, còn lấy đi mấy bộ quần áo trẻ con, thậm chí cầm đi hai đôi giày trẻ con trước giường.

“Đây là cái gì?” Triệu Hãn ở trên bàn chạm đến một vật hình dạng đao búa.

Phụ nhân trả lời: “Dao đánh lửa.”

Triệu Hãn cầm dao đánh lửa cũng nhét vào trong lòng, bịt mồm người phụ nữ.

Một lần nữa sờ soạng tìm kiếm, tìm tới bàn trang điểm của người phụ nữ, mang trang sức cầm hết đi. Lúc gần đi, lại mò được một cây lược thưa, một cây lược dày, hắn nghĩ đến mái tóc rối của tiểu muội, liền mang lược thưa cùng lược dày cũng mang hết đi.

Giờ phút này trời vẫn đổ mưa to, Triệu Hãn mang theo muội muội ra ngoài, ở cách vách không xa tìm được Ma Ngũ. Hắn cởi dây thừng cho Ma Ngũ nói: “Tự ngươi đi đi, Hầu gia bị ta giết rồi. Ngươi dẫn đường, ta là thủ phạm chính, ngươi là tòng phạm, biết ý tứ gì không?”

Ma Ngũ cả kinh biến sắc, vội vàng trả lời: “Ta cái gì cũng không biết.”

“Thông minh.” Triệu Hãn khen ngợi.

Ma Ngũ khôi phục tự do, lập tức kích động chạy trốn.

Triệu Hãn thì kéo tay muội muội, một đường đội mưa chạy về phía tường thành, hắn không dám lăn lộn ở khu bến tàu, bởi vì Đặng Quý bên trên có người bảo vệ.

Về phần hợp nhất Cái Bang, đừng nói nhảm nữa, trên phải cân nhắc quan lại tướng quân, dưới phải tranh đoạt địa bàn với ăn xin khác. Triệu Hãn nếu là người trưởng thành, có lẽ còn chơi được, nhưng hắn bây giờ chỉ là đứa trẻ con mười tuổi.

Tường thành bắc Thiên Tân sập mấy chục trượng, hai mươi năm qua vẫn chưa sửa chữa.

Hai huynh muội lội nước bùn, từ chỗ hổng tường thành bò vào, lặng yên không một tiếng động vào trong thành Thiên Tân.

Đêm đen gió mạnh, dông tố mãnh liệt.

Triệu Hãn mang theo muội muội, ở trong thành Thiên Tân đi xuyên lung tung.

Trong thành có lệnh cấm đêm, nhưng thời tiết mưa to, tất cả thùng rỗng kêu to, huống chi tường thành nam bắc đã sớm sập cả mảng lớn.

Cũng không biết đi bao xa, tìm được cái mái hiên chắn gió, Triệu Hãn ôm tiểu muội trú mưa ngủ.

Lúc này gần bình minh, hai huynh muội vừa mệt vừa mỏi.

Đặc biệt Triệu Hãn, tuy ăn bánh bao thịt khôi phục chút tinh lực, nhưng chung quy dinh dưỡng không tốt thời gian dài. Mưa đêm đánh lén giết người, nhìn như không tốn sức gì, thật ra giao đấu ngắn ngủi đã làm hắn hầu như hư thoát.

Có thể từ ngoài thành chạy tới trong thành, dựa hết vào một ý chí chống đỡ. Tìm được chỗ trú mưa, tuy cả người ướt sũng, nhưng Triệu Hãn cắm đầu liền ngủ mất.

Hôm sau tỉnh lại, đã là giữa trưa.

Bầu trời vẫn có mưa nhỏ, tí tách, mang Thiên Tân bao phủ ở trong một mảng mưa bụi.

Cảnh sắc như tranh, chỉ là đáng tiếc, Triệu Hãn không nhàn hạ thoải mái đi thưởng thức.

Quần áo trên người hai huynh muội đã bị nhiệt độ cơ thể hong khô, lẳng lặng chờ đợi trời tạnh mưa.

Triệu Hãn lại cảm giác đói bụng, đội mưa nhỏ mua chút đồ ăn, liền nhanh chóng trở lại dưới mái hiên trú mưa.

Lấp đầy bụng, không có việc gì để làm.

Triệu Hãn lấy ra lược dày cùng lược thưa thuận tay cầm, cười nói với muội muội: “Tiểu muội, nhị ca chải đầu cho muội.”

“Hay, hay!” Triệu Trinh Phương rất vui vẻ.

Dù sao cũng là tiểu cô nương, ngồi tựa ở trong lòng ca ca, còn có hứng thú đưa tay đón mưa phùn ngoài mái hiên, tựa như tạm thời mang cảnh ngộ bi thảm quên đi.

Công năng chủ yếu của lược dày không phải dùng cho chải đầu, mà là quét đi vảy gàu cùng rận.

Triệu Trinh Phương đã nhiều ngày chưa chải đầu, mái tóc bị mồ hôi dính lại cứng ngắc, cũng may tối hôm qua gặp mưa mềm xõa ra chút.

Triệu Hãn dùng mưa phùn thấm ướt lòng bàn tay, nhẹ nhàng bôi ở trên tóc tiểu muội, sau đó cầm lấy lược dày chậm rãi chải. Một ít thứ dạng hạt bị quét ra, có tro bụi ngưng kết vết muối, có lượng lớn vảy gàu, còn có mấy con rận ăn no máu.

Mang rận bắt ra, lần lượt bóp chết, chỉ một lát đã xác đầy đất. Nhìn quét qua những con rận bị bóp chết kia, Triệu Hãn thế mà sinh ra một loại cảm giác thành tựu, tựa như người thích sạch sẽ mang rác rưởi trong phòng thu thập sạch sẽ.

Chải suốt nửa canh giờ, Triệu Hãn mang rận trên đầu tiểu muội dọn sạch, lúc này mới bắt đầu cầm lấy lược thưa thật sự chải đầu.

Quấn búi tóc? Không biết!

Tạo hình? Không biết!

Triệu Hãn chỉ chải hai bím tóc lớn cho muội muội, hơn nữa sau khi bện xong bím tóc, mới cảm giác đường tóc ở giữa chải lệch rồi.

Triệu Trinh Phương luôn tựa vào trong lòng ca ca, lúc chải rận rất đau, nhưng khi chải đầu lại rất thoải mái. Nó không khỏi nhắm mắt hưởng thụ, hoàn toàn quên phiền não, như trở lại ngày tháng không lo nghĩ trước kia.

Cảm giác ca ca dừng động tác, Triệu Trinh Phương hỏi: “Nhị ca, chải xong rồi sao?”

“Chải xong rồi.” Triệu Hãn trả lời.

Triệu Trinh Phương vươn đầu ra, dùng nước đọng trên mặt đất ngoài mái hiên làm gương, ở đó soi đi soi lại một hồi lâu, sờ bím tóc vui vẻ nói: “Nhị ca chải bím tóc thật đẹp!”

Triệu Hãn nói: “Đợi mưa tạnh, tìm nơi tắm rửa một cái, mang rận trên người cũng rửa sạch sẽ.”

Triệu Trinh Phương đứng lên, cầm lấy lược dày nói: “Muội cũng chải đầu cho nhị ca.”

Mấy tháng chưa có mưa, bắt đầu mưa lại không ngừng nghỉ.

Đến buổi chiều, mưa nhỏ tí tách lại lần nữa biến thành mưa to, hai huynh muội chỉ có thể tránh ở dưới mái hiên chải đầu cho nhau, bắt rận chơi.

Tiểu cô nương không biết nặng nhẹ, tóc Triệu Hãn lại khô cứng dữ dội, lúc chải kéo da đầu hắn đau nhức từng trận.

Triệu Hãn luôn chịu đựng, chẳng những chưa lên tiếng ngăn cản, ngược lại rất hưởng thụ nhắm mắt lại.

“Ai da, gãy rồi!” Triệu Trinh Phương kinh hô.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch