Không biết, là hắn ta lên án Diệp Tùy Phong, hay hối hận đối với lựa chọn lần này của mình.
Sau đó, hơi thở của hắn ta mất dần.
Diệp Tùy Phong nhìn mặt của hắn ta, khẽ lắc đầu, đứng dậy.
Huyết mạch Lý gia đông đảo, đảm nhiệm rất nhiều chức trách quan trọng trong thành Vân Tiêu.
Giờ phút này bỗng nhiên chết hết, khẳng định sẽ sinh ra ảnh hưởng rất lớn đối với việc quản lý trong thành.
- Tùy Vân, Diệp Hoàng.
Diệp Tùy Phong gọi.
- Có!
Hai người trăm miệng một lời.
- Các ngươi tự mình dẫn theo tộc nhân Diệp gia, ổn định lại thế cục thành Vân Tiêu, toàn diện tiếp quản tất cả sản nghiệp của Lý gia, còn có Đường gia.
- Từ giờ trở đi, thành Vân Tiêu… Chỉ còn họ Diệp!
…………..
Thành Vân Tiêu bỗng nhiên hỗn loạn.
Có một số người thân mang nhiệm vụ quan trọng, đang ban ngày ban mặt bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử.
Mọi người đều kinh hoảng, nhao nhao cảm thấy bất an, nhưng sau khi cẩn thân phân tích mới phát hiện, tất cả người đã chết lại đều thuộc huyết mạch Lý gia!
Bọn hắn ngơ ngác, đến cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trên đường cái, một chiếc xe ngựa đang lao như gió.
- Tiểu thư, chúng ta thật không cần chờ ngoài đấu trường à, đây chính là Diệp gia, khách nhân lớn nhất của chúng ta mà!
Một thị nữ xinh đẹp, hỏi.
- Không cần chờ, kết quả là nhất định.
Cốc Vạn Tâm lười biếng tựa ở trên giường mềm trong thùng xe, khuôn mặt của nam nhân kia liên tục xuất hiện trong đầu nàng.
Đại năng Hóa Thân Cảnh cũng quỳ gối dưới chân của hắn.
- Lý gia? Đường gia?
- Đối người đó mà nói, chẳng qua là con kiến có thể tiện tay bóp chết mà thôi.
- Có thể thành Vân Tiêu sẽ loạn, chúng ta nhất định phải làm tốt chuẩn bị vạn toàn.
Cốc Vạn Tâm nói.
Nha hoàn thiếp thân bên cạnh nhẹ gật đầu.
- Hi vọng Diệp gia không sao, ta thật tốt ngưỡng mộ Hoàng tiên tử, còn có Diệp Hiểu Hiểu kia nữa, ta cũng rất ưa thích, thật không hy vọng các nàng xảy ra chuyện.
Trên mặt nàng tràn ngập lo lắng.
- Yên nào, các nàng ấy sẽ không sao đâu.
Cốc Vạn Tâm vỗ bờ vai của tiểu nha hoàn.
Diệp Hoàng, Diệp Hiểu Hiểu, còn có ba người khác, hôm nay lưu lại cho nàng ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Chỉ vì, các nàng thật sự quá mức phi phàm.
Loại người này, Cốc Vạn Tâm từ lúc chào đời tới nay, chỉ thấy một lần.
Hắn tên là Thẩm Thiên Minh, thiên tài trong điểm bồi dưỡng của Vạn Bảo Các, năm gần hai mươi bảy tuổi đã leo lên cảnh giới Hóa Thân đỉnh phong.
- Diệp gia, lại có thể so sánh với loại thế lực vạn cổ như Vạn Bảo Các hay sao?
Nhưng nàng rất rõ ràng, biến hóa của mấy người Diệp Hoàng, chỉ vì một người.
- Diệp Tùy Phong.
- Có lẽ, ta có thể thử đưa tiểu chất nữ trong nhà đến...
Cốc Vạn Tâm trầm tư.
Ngoài đấu trường Đằng Vân.
Rất nhiều người đều đang nóng nảy chờ đợi, ba đại gia tộc thương lượng với nhau đến cùng có kết quả như thế nào.
Bỗng nhiên, mấy bóng người từ trên bầu trời đấu trường bắn ra, cấp tốc bay về phía bốn phương tám hướng.
- Là Hoàng tiên tử!
Có người nhận ra một người dẫn đầu trong đó.
- Các nàng đều không sao, quá tốt rồi!
- Gia chủ Diệp gia chắc là cũng không sao đúng không?
- Nói nhảm!
Đám người reo hò, phương thức làm việc, còn có thực lực của Diệp gia đã đạt được đại đa số người hâm mộ, bọn hắn cũng không muốn một gia tộc như vậy bị tiêu vong.
- Không ngờ lại là loại kết quả này, hắn đến cùng làm thế nào vậy...?
Văn thúc cảm thấy không hiểu, lão không cách nào tưởng tượng được, Diệp Tùy Phong làm sao có thể sống sót trong tay ba vị đại năng Nguyên Anh.
Có lẽ, Diệp gia cũng có thực lực ẩn tàng.
- Tiểu tử, vị nữ thần mà trong lòng ngươi ngưỡng mộ, chỉ sợ sẽ không dễ dàng nha.
Văn thúc nhìn về phía Mễ Phong vẫn còn đang hôm mê nói thầm, sau đó quay người rời khỏi.
- Đi thôi, thắng bại đã phân.
Trương Đông nhìn người Diệp gia đi xa, cất bước tiến lên.
- Học trưởng, người nào thắng?
- Nhất định là người Diệp gia thắng đúng không?
Mấy người trẻ tuổi khác vội vàng theo sau.
Trương Đông nhẹ gật đầu:
- Trở về chuẩn bị đi, ngày mai đến Diệp gia chào hỏi.
...
Đấu trường Đằng Vân.
Diệp Tùy Phong ra lệnh một tiếng, tất cả thành viên hạch tâm Diệp gia đều rời khỏi, chuẩn bị tiếp quản thành Vân Tiêu sau lần hỗn loạn này.
Đứng trên đài cao, Diệp Tùy Phong quay đầu nhìn về phía Đường Chính.
Lúc này, Đường Chính sớm đã không còn ngạo nghễ trước đó, ngồi liệt trên mặt đất, toàn thân bất lực, sắc mặt hắn ta lo sợ không yên.
Mỗi khi một người Lý gia tử vong đều giống như một cây châm đâm vào ruột gan của hắn.
Diệp Tùy Phong, căn bản là tồn tại không phải hắn có thể tưởng tượng được!
Khi Diệp Tùy Phong nhìn qua, trong nháy mắt tim của hắn ta nhảy lên tận cổ họng.
- Diệp gia chủ, ta sai rồi!
Đường Chính run rẩy nói.
- Sai ở chỗ nào?
Diệp Tùy Phong bỗng nhiên nhếch miệng cười một tiếng.
- Ta...
Đường Chính ngẩn người, lập tức vội vàng nói:
- Ta không nên tin vào chuyện ma quỷ của Lý Lưu Tô, ta không nên bị tài phú che mờ hai mắt, ta không nên đối địch với ngài, ngài tha cho ta đi, tha cho con cháu Đường gia!
Đường Chính quỳ trên mặt đất, đầu đập xuống đất như giã tỏi.
Nước mắt và nước mũi đều sắp bắn lên giày Diệp Tùy Phong.