Hơn hai tháng lịch luyện, sức chiến đấu của nàng đã tăng lên mấy chục lần, sớm đã biết thanh linh kiếm cha tặng cho mình tuyệt đối không phải là phàm vật bình thường.
- Lấy Thanh Mãng Đản ra, ta sẽ thả ngươi một con đường sống.
Diệp Hoàng từ tốn nói.
Lý Tình Nhi trầm mặc một lát, từ dưới đất bò lên.
Mặc dù nàng ta không bị thương quá nặng, nhưng Diệp Hoàng gây cho nàng ta áp lực và khuất nhục, so với vết thương trên cơ thể còn đau đớn hơn mấy lần.
Lý Tình Nhi lấy bảy viên Thanh Mãng Đản ra, ném xuống đất, nhìn Diệp Hoàng một chút, hừ một tiếng nói:
- Có bản lĩnh thì năm nay ngươi tham gia trận so tài thành Vân Tiêu đi. Đến lúc đó, Lý Kỳ ca ca nhất định sẽ báo thù cho ta!
Nói xong, nàng ta không dám ở lại nữa, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nhìn bóng lưng của nàng ta, Diệp Hoàng thấp giọng tự nói:
- Đại công tử Lý gia - Lý Kỳ. Chúng ta sẽ gặp lại.
………….
- Đa tạ Diệp tiên tử ra tay giúp đỡ!
Mấy người Giang Phỉ và Hồ Văn đi tới trước mặt Diệp Hoàng, cuối người thật sâu.
Nàng thật không ngờ, khi bị con cháu Lý gia lấn ép lại có một người nhảy ra, đòi lại công bằng cho bọn họ.
Người như vậy ở thời đại này, thật đúng là quá ít!
Nói câu không dễ nghe, loại người này cũng sẽ không sống quá lâu...
Đương nhiên, nàng sẽ không nói ra lời này.
- Không có gì.
Diệp Hoàng nói:
- Ta chỉ là làm chuyện ta muốn làm thôi.
Giang Phỉ ngẩn người, câu nói này nghe thì rất đơn giản, nhưng từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, đây chính là thứ mà tất cả mọi người đều đang theo đuổi.
- Muốn làm thì làm.
Nàng đến cùng có lực lượng gì mà dám nói thế với, dám làm như thế?
- Trứng Thanh Mãng này cho ngươi, cầm lấy đi, một quả có thể bán được hai trăm linh thạch.
Diệp Hoàng đưa trứng Thanh Mãng cho Giang Phỉ.
Trứng Cự Mãng bình thường có giá năm mươi linh thạch.
Nhưng con rắn khổng lồ bị các nàng đánh chết kia lại chính là Thanh Mãng, trên người mang theo từng tia khí tức mãng hoang, cho nên trứng của nó cũng có giá trị không nhỏ.
- Ta... Chúng ta lấy ba viên là đủ rồi.
Giang Phỉ vội vàng nói.
Diệp Hoàng cười nói:
- Cầm đi, ta không thiếu chút tiền ấy.
Hiện tại, con cháu Diệp gia có thể nói là xuất thân giàu có, mấy trăm linh thạch thôi, cho mượn cái thiện duyên cũng là không tệ.
- Đúng rồi, các ngươi là nhân sĩ nơi nào?
Diệp Hoàng hỏi.
Giang Phỉ ôm quyền nói:
- Ba người chúng ta đều là người của trấn Rượu. Trấn Rượu cách nơi này rất xa, nhiều năm qua trên cơ bản đều nằm trong phạm vi quản lý của Lý gia.
- Ta thấy các ngươi có người bị thương, nếu không trước đi với ta đến trấn Ngô Đồng trước đi, nơi đó có người chuyên môn làm nghề y, giá cả rất hợp lý.
Diệp Hoàng nhìn Hồ Văn một chút, nói.
Giang Phỉ có chút chần chờ nói:
- Thế nhưng là... Chúng ta là chịu sự quản lý của Lý gia, trấn Ngô Đồng là Diệp gia...
Thượng tầng đấu tranh, thường thường sẽ lan đến gần tầng dưới.
Lý gia và Diệp gia xung đột lâu dài, dẫn tới khu vực quản lý phía dưới của bọn họ cũng có tồn tại hoặc nhiều hoặc ít mâu thuẫn.
Dưới tình huống bình thường, tu sĩ Lý gia quản lý sẽ không dễ dàng đi đến nơi Diệp gia quản lý.
Diệp Hoàng lắc đầu nói:
- Cái gì Lý gia, Diệp gia, từ trên căn bản mà nói, chúng ta đều là tu sĩ thành Vân Tiêu.
- Ngươi ở xa xôi nên có thể còn chưa rõ ràng lắm.
- Hiện tại, trong phạm vi quản lý của Diệp gia và Lý gia, rất nhiều thành trấn đã bắt đầu dung hợp, vì mục tiêu của mình, nỗ lực phát triển lấy. Trấn Ngô Đồng có gần một nửa tu sĩ đều là tu sĩ tới từ khu quản lý của Lý gia.
Giang Phỉ nghe thấy vậy thì trở nên sửng sốt, đây là tình huống gì, từ bao giờ giữa các tu sĩ trở nên hòa hài như thế?
- Đi thôi, đi xem một chút sẽ biết.
Diệp Hoàng lộ ra răng mèo đáng yêu của mình.
...
Diệp gia, thư phòng của gia chủ.
Diệp Tùy Phong cầm một phong thư, trên mặt nở một nụ cười.
Sau một lát, hắn để thư xuống, nói:
- Không tệ, bá khí lộ ra ngoài, có phong phạm của ta.
Tùy Vân ngồi đuối diện cũng ý cười đầy mặt:
- Đại ca, gần đây danh tiếng của Tiểu Hoàng thật ghê gớm nha, tên tuổi của điện Thiên Loan gần như đã hoàn toàn che khuất Diệp Long.
- Chút trò vặt của tiểu hài tử mà thôi.
Diệp Tùy Phong ung dung phẩm một ngụm trà thơm.
Dựa theo nội dung trong phong thư đến xem, con hái của hắn cũng không còn là nữ hài tử luôn luôn tâm sự nặng nề trước kia nữa.
Thật ra đây cũng là chuyện trong dự liệu, bởi vì hắn biết, tâm lý của Diệp Hoàng đều luôn ẩn núp một Phượng Hoàng, chỉ chờ dục hỏa trùng sinh.
Hắn chỉ là đốt lên đám lửa này mà thôi.
- Gần đây tình hình biên cảnh có thể nói là một mảnh tốt đẹp, bởi vì gia tộc tham gia và... Chính sách, hấp dẫn rất nhiều tán tu đến từ nơi khác.
- Có không ít người thiên phú xuất chúng đều có ý nghĩ gia nhập vào gia tộc chúng ta.