- Ta cho ngươi thêm một cơ hội, dẫn ta đi gặp Chương Tử Minh, nếu không, cũng đừng trách ta không khách khí.
Diệp Tùy Phong nói.
Sắc mặt của người phụ trách lập tức lạnh xuống, phất phất tay, một đám đại hán cảnh giới Kim Thân, vây quanh tới.
-Hừ, Diệp Tùy Phong, ta từng nghe qua tên tuổi của ngươi, không có chức vị gia chủ này, ngươi chính là một phế vật Luyện Khí kỳ mà thôi! Ta ngược lại muốn xem xem ngươi có thể làm gì ta!
Hắn không có sợ hãi, giọng nói rất mạnh mẽ.
Khóe miệng của Diệp Tùy Phong nhếch lên, lộ ra nụ cười.
-Ngươi hãy nhìn cho kỹ đây.
Nói xong, hắn trực tiếp duỗi ra bàn tay lớn, một phát bắt được cổ áo người phụ trách.
Mấy tên cấp bậc Kim Thân chung quanh thấy thế, quả quyết đồng thời ra tay, muốn nhanh chóng bắt lấy Diệp Tùy Phong.
-Cút!
Nhưng Diệp Tùy Phong chỉ khẽ quát một tiếng, lực lượng khổng lồ ầm vang bộc phát!
Mấy tu sĩ cấp độ Kim Thân, cảm giác giống như bị Mãng Ngưu Hoang Cổ đánh, trong nháy mắt bay rớt ra ngoài, nện vào một dãy bàn dài.
Mọi người ở đại sảnh tầng một, lập tức bối rối, mặt mũi tràn đầy kinh hoảng nhìn Diệp Tùy Phong.
Lại có người dám gây chuyện ở Đan Phượng các?
Thực lực của người kia thật mạnh, ngay cả cường giả cảnh giới Kim Thân đều không phải là kẻ địch của hắn!
-Ta nhớ ra rồi, đó là Diệp Tùy Phong, gia chủ mới nhậm chức của Diệp gia!
Mọi người kinh ngạc hô to.
Người phụ trách ngơ ngác, không phải lời đồn rằng Diệp Tùy Phong là phế vật Luyện Khí kỳ à, tại sao có thể có thực lực cường đại như vậy?
Nhưng sắc mặt của Diệp Tùy Phong vẫn luôn lạnh nhạt.
-Lần này có thể đi chưa?
-Mời các hạ sang bên này.
Nói xong, Diệp Tùy Phong nhấc lên cả người tên quản sự, cả người nhẹ nhàng leo lên lầu các.
Đan Phượng các có năm tầng, mỗi một tầng đều bán đan dược phẩm cấp khác biệt.
Trong quá trình Diệp Tùy Phong đi lên lầu, không ngừng có người đến đây ngăn cản.
Nhưng bọn hắn làm sao có thể là đối thủ của Diệp Tùy Phong.
Chỉ là ẩn ẩn ngoại phóng khí lực, đã khiến thân thể bọn họ bay tứ tung, miệng phun máu tươi.
Rất nhanh, đã đi tới tầng cao nhất.
Diệp Tùy Phong đẩy cửa phòng ra.
Chương Tử Minh cũng cảm nhận được có người đi vào.
Nhưng lão không chỉ là Đan sư lục phẩm, còn là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ cường đại.
Ở nơi thành Vân Tiêu, lão đều không sợ ai.
-Các hạ có chút quá mức làm càn!
Sắc mặt của Chương Tử Minh trở nên âm trầm.
Diệp Tùy Phong tiện tay ném người phụ trách, đi đến trước bàn, nói.
-Thủ hạ của ngươi quá phách lối, ta chỉ thay ngươi giáo dục một chút.
-Cuồng vọng!
Chương Tử Minh tức giận nói:
-Thật sự cho rằng lão phu là người dễ khi dễ phải không?
Nói xong, hai ngón tay của lão khép lại, mạnh mẽ đâm về phía Diệp Tùy Phong.
Tiếng kiếm reo lên, một thanh phi kiếm, lóe ra ánh sánh màu vàng kim, xuyên thấu không khí, mang theo năng lượng cuồng bạo, trong nháy mắt đi đến trước mặt Diệp Tùy Phong.
Đó là pháp bảo bản mệnh của Chương Tử Minh!
Lão muốn dùng một kích này, đánh bầm dập Diệp Tùy Phong. Nhưng, lão đã chọn sai đối thủ.
Đối mặt với đoản kiếm bay tới, Diệp Tùy Phong chỉ cong ngón tay búng ra.
Một cỗ dao động vô hình, lấy ngón tay của hắn làm trung tâm, dập dờn ra ngoài hướng về bốn phía.
Pháp bảo bản mệnh cường đại của Kim Đan hậu kỳ, khi gặp được cỗ ba động này, trực tiếp quay đầu, nhanh chóng đâm về Chương Tử Minh, cuối cùng dừng lại trước mi tâm của lão, lơ lửng ở giữa không trung.
Sau đó, ngoại trừ cửa sổ cái bàn, tất cả vật trang trí trong phòng trong nháy mắt hóa thành bột mịn, biến mất không thấy gì nữa.
Chương Tử Minh mở to hai mắt nhìn, động cũng không dám động.
Người trước mặt này quá mạnh, vượt xa khỏi tưởng tượng của lão.
-Tiền bối... Chuyện gì cũng từ từ!
m thanh của lão run rẩy.
Diệp Tùy Phong cười cười, cất bước tiến lên, sau đó ngồi đối diện Chương Tử Minh.
Thanh bản mệnh phi kiếm kia từ từ hạ xuống, nằm yên trên bàn.
Pháp bảo Kim Đan kỳ, đối với Diệp Tùy Phong chỉ cần dùng một ý niệm trong đầu đã có thể phá hủy. Nhưng hắn không có làm như vậy.
Hôm nay, hắn tới là muốn mời Chương Tử Minh đến gia tộc làm lão sư, nếu như hủy bản mệnh pháp bảo của người ta, chính hắn cũng sẽ gặp phải phản phệ, cần một đoạn thời gian rất dài mới có thể khôi phục.
Không có gì tất yếu.
Diệp Tùy Phong nhìn Chương Tử Minh đầu đầy mồ hôi, thần kinh căng cứng, hắn cười hỏi:
-Bây giờ, đã có thể nói chuyện chứ?
Chương Tử Minh vội vàng gật đầu:
-Tiền bối ngài cứ việc nói, tại hạ nhất định hết sức lắng nghe!
Lão thật sự sợ.
Thủ đoạn vừa rồi của Diệp Tùy Phong, lão ngay cả nghe đều chưa nghe nói qua.
Ngay cả sư tôn của lão là Xuất Khiếu kỳ, chỉ sợ cũng không làm được!
Người này, đến cùng là xảy ra? chuyện gì
Trong lòng của Chương Tử Minh sợ hãi.
Diệp Tùy Phong cầm lên một quả bồ đào, bỏ vào trong miệng, mùi thơm ngát lạnh buốt, đúng là hoa quả trong giới tu luyện, hương vị quả nhiên không tầm thường.
-Cũng không phải chuyện gì quan trọng, hiện tại gia tộc của ta thiếu một luyện đan sư, dạy bảo thế hệ con cháu trẻ tuổi trong tộc, cho nên muốn mời ngươi đảm nhiệm chlão sư.