Chương 76: Đi Thôi, Đi Xông Ra Tạo Nên Con Đường Chân Chính Của Bản Thân Đi!
Hội Túy Mộng là một tụ hội của người trẻ tuổi tuấn kiệt thành Vân Tiêu trước trận so tài.
Đợt tụ hội này là Túy Mộng Lâu chủ sự, vì chính là để đám thanh niên của ba đại gia tộc sớm gặp nhau, chuẩn bị cho trận so tài thành Vân Tiêu.
- Mấy người Hoàng tiên tử nhất định trở về!
Tu sĩ Diệp gia để lại một câu ngoan thoại rồi chạy mất, chọc đến mấy người ở đây cười ha ha.
Chỉ có điều, thiếu nữ lộng lẫy đến từ thành Hoàng Diệp lại lộ ra vẻ mặt cảm thấy hứng thú.
- Hoàng tiên tử, Dao tiên tử.
- Xem ra Diệp gia này, nữ tu sĩ càng thêm xuất sắc hơn rồi.
- Đợi xem chất lượng thế nào đi, nói không chừng còn có thể tìm được một nhân tuyển thị nữ thích hợp, hừ hừ, coi như các ngươi may mắn.
...
Liên quan tới người xuất chiến của Diệp gia, tiếng nghị luận trong thành Vân Tiêu càng lúc càng lớn.
Tùy Vân đều tự mình chạy tới chỗ của Diệp Tùy Phong mấy lần, hỏi thăm tình hình trước mắt của mấy người như thế nào, tu vi ra sao.
Nhưng làm cho Diệp Tùy Phong vô cùng phiền não là... Được rồi, lần đầu tiên tu luyện cũng không khác gì mấy, đi xem bọn họ thử có thu hoạch gì không.
Sau khi quyết định, bóng dáng của Diệp Tùy Phong đột nhiên biến mất khỏi thư phòng.
Trước tiên hắn đi vào Cửu Trọng Thiên, nhìn thấy Diệp Hoàng vẫn như cũ đang tu hành.
Bọt khí xung quanh nàng biến ảo thành sắc trời bảy màu khó lường, trong mỗi một đạo thiên quang đều ẩn chứa lực lượng vô tận và quy tắc đáng sợ.
Bọn chúng chậm rãi xuyên vào bọt khí, hóa thành từng tia từng sợi sương mù, xoay quanh người Diệp Hoàng.
Lúc này, sắc mặt của Diệp Hoàng cực kỳ nghiêm túc, hai mắt nhắm nghiền.
Điểm điểm sương mù màu tím bị nàng chậm rãi hút vào trong thân thể.
Xem ra là tình hữu độc chung đối với màu tím.
Bảy loại sắc trời, phân biệt ẩn chứa năng lượng khác nhau.
Mà trong đó, màu tím là hủy diệt.
Theo Diệp Hoàng không ngừng phun ra nuốt vào sương mù màu tím, ở chỗ mi tâm của nàng, một ấn ký màu tím dài nhỏ giống như cánh hoa, lúc sáng lúc tối.
- Không tệ, không tệ, đã thành lập liên hệ với Hủy Diệt Chi Đạo.
- Xem ra sau này phải uẩn dưỡng tính tình của con bé, miễn cho con bé dưới cơn nóng giận, không cẩn thận đánh sập thành Vân Tiêu của ta.
Diệp Tùy Phong mỉm cười nói thầm.
Hủy Diệt Chi Đạo, quá kinh khủng!
Uy lực của nó, trên cơ bản đều đặt vào trong tất cả thủ đoạn công kích.
Cho dù là công pháp Thiên cấp cực phẩm, ở trước mặt nó cũng căn bản cũng không có chút tác dụng nào.
Hóa Khí thất trọng, chậm hơn trong tưởng tượng một chút, xem ra tháng này tu luyện, nàng đã đặt tất cả tâm thần vào trong Hủy Diệt Chi Đạo.
Thời gian một tháng, Diệp Hoàng từ Hóa Khí tam trọng đột phá nhảy vọt đến Hóa Khí thất trọng!
Nhưng thật ra, đây chỉ là hiệu quả bổ sung của sương mù tím đối với bản thể mà thôi.
Nếu là chuyên tâm tăng cao tu vi, chỉ sợ hiện tại Diệp Hoàng đã là Trúc Cơ.
- Đủ rồi, miểu sát đồng cấp là không có vấn đề.
Thân hình Diệp Tùy Phong lóe lên, đi đến trước mặt Diệp Hoàng, sau đó đánh tỉnh nàng.
Diệp Hoàng mở to mắt, cánh hoa màu tím chỗ mi tâm dần dần biến mất, chỉ còn lại một chút xíu vết tích nhỏ bé không thể nhận ra.
- Cha!
Diệp Hoàng đứng dậy, vui sướng nhìn về phía cha của mình.
Sau khi được chứng kiến lực lượng cấp bậc cao nhất trên thế giới này, lăng lệ phong mang của con gái mình so với một tháng trước đã nội liễm hơn rất nhiều, nhìn đến càng thêm trầm ổn.
- Đã đến giờ.
Diệp Tùy Phong nói.
- Tốt, vậy tu luyện trong này sẽ kết thúc ở đây sao?
Vẻ mặt Diệp Hoàng có chút không nỡ.
Nàng phi thường rõ ràng, tu luyện ở đây có tác dụng to lớn cỡ nào đối với mình.
- Nghĩ gì thế?
Diệp Tùy Phong không khỏi cười, sau đó xuất ra một sợi dây thừng bảy màu, đưa cho nàng.
- Nếu ngươi đã ưa thích, nơi này chính là phòng luyện công độc quyền của ngươi.
- Sợi dây thừng hoa này là chìa khoá, chỉ cần ở trong lòng mặc niệm là sẽ có thể lần nữa đến đây.
Diệp Tùy Phong nói.
Hắn hao tốn nhiều tâm tư như vậy, đương nhiên không phải chỉ dùng được một lần duy nhất, nên đã sớm sớm chuẩn bị chìa khoá.
- Cảm ơn cha!
Diệp Hoàng mừng rỡ, vô ý thức muốn giống như trước đây, nhào vào trong ngực Diệp Tùy Phong, nhưng cuối cùng vẫn ngừng lại.
Nửa năm lịch luyện đã giúp nàng trưởng thành.
Nàng hiểu rõ, muốn chân chính độc lập thì nhất định không thể tham niệm cánh tay ấm áp của cha mình.
Diệp Tùy Phong khẽ thở dài một hơi, chủ động tiến lên, ôm Diệp Hoàng vào trong ngực.
- Tiểu Hoàng.
- Tương lai của ngươi, nhất định sẽ không bình thường.
- To gan đi về phía trước đi, ta sẽ đứng sau chú ý ngươi.
Diệp Hoàng dúi đầu vào ngực Diệp Tùy Phong, khẽ gật đầu.
Sau một lát, hai người tách ra.
Sau đó, Diệp Tùy Phong lấy ra một cái áo bào màu tím nhạt, phía trên có thêu hình Phượng Hoàng màu vàng hồng, tự mình khoác lên trên vai của nàng.
- Đi thôi, đi xông ra tạo nên con đường chân chính của bản thân đi!