Chương 83: Xem Đi, Đây Mới Là Phương Pháp Con Em Đại Gia Tộc Phách Lối
Nhưng giống như Diệp Hoàng, vừa gặp đã vạch mặt, khó chịu thì nói thẳng rất ít xảy ra.
Hắn tưởng là Diệp Hoàng không đủ kinh nghiệm.
- Nhiếp gia ở thành Hoàng Diệp, ta đã từng nghe nói, là một gia tộc rất mạnh.
- Chúng ta không cần thiết vì một chút chuyện mà kết thù với bọn hắn.
Diệp Long giải thích nói.
Nhưng Diệp Hoàng chỉ nhẹ lắc đầu.
- Đường ca, thời đại đã thay đổi.
- Động tác trong nhà gần đây, ngươi còn không có thấy rõ sao?
- Ý nguyện của cha chính là tận mọi khả năng, tăng cường thực lực, mở rộng thế lực của chúng ta, mở rộng bản đồ của chúng ta.
- Loại tình huống này, sao có thể cho phép ẩn nhẫn?
Diệp Hoàng nói.
Diệp Long yên lặng, trong nhà gần đây tay đổi đích thật là bộ dáng như vậy, đều làm cho hắn có chút không quen.
- Nhưng Nhiếp gia...
Hắn vẫn còn có chút lo lắng, chọc phải cường địch.
Diệp Hoàng khẽ thở dài, nói:
- Đường ca, ngươi quên cha ta đã nói gì sao?
- Diệp gia chúng ta không còn e ngại bất luận kẻ nào!
- Ngươi không tin hắn sao?
- Hay là nói, ngươi chỉ muốn cả đời bình yên, không muốn khoái ý ân cừu?
Diệp Long giật mình.
- Khoái ý ân cừu, ai không muốn?
- Nhưng hiện thực thường thường dung không được tùy hứng!
- Hơi không cẩn thận sẽ cùng với người thân của mình, rơi vào vực sâu vô tận.
- Trừ phi, ngươi có một chỗ dựa cường đại đến không sợ trời không sợ đất...
Diệp Long nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên linh quang lóe lên.
- Đại bá, không phải chính là?
- Sự cường đại của hắn, đơn giản không thể nào hiểu được.
- Mạnh như Bộ Phi Tuyết cũng chỉ là công cụ trong tay Đại bá mà thôi.
- Vậy thì sợ cái gì?
Một khí thế yên lặng đã lâu, khí thế thuộc về người tuổi trẻ, chậm rãi bay lên từ trên người Diệp Long.
- Có thể ta còn chưa quá quen với cuộc sống như vậy.
- Cảm ơn ngươi đề tỉnh ta.
Diệp Long cười, kính Diệp Hoàng một chén.
Diệp Hoàng cười nói:
- Mặc kệ Nhiếp Tiểu Duẫn kia là ai, chúng ta cũng không có lý do gì phải e ngại.
- Nếu không, cũng quá để cha ta thất vọng.
Hai người uống rượu ngon, ngẩn ra cười to.
Bỗng nhiên, một tiếng quát lớn từ bên cạnh truyền tới.
- Thật là một phế vật!
Nhiếp Tiểu Duẫn tát lên trên mặt tùy tùng một bàn tay, đánh cho hắn thất điên bát đảo, ngay cả phía bắc cũng không tìm được.
- Tiểu thư, Diệp Hoàng kia thật sự là quá phách lối, ta báo lên tên của ngài, nàng ta vẫn không thèm để ý...
Tu sĩ trẻ tuổi mang theo tiếng khóc nức nở nói.
Trong mắt Nhiếp Tiểu Duẫn bắn ra hàn ý:
- Ngươi nói là, uy vọng của ta không đủ, hại ngươi bị đánh sao?
Thân thể tu sĩ trẻ tuổi lắc một cái, vội vàng quỳ xuống đất, vội vàng nói:
- Không không không, là ta vô năng, là ta vô năng.
Nhiếp Tiểu Duẫn hừ lạnh một tiếng, đứng dậy đi xuống, nhìn tùy tùng quỳ trên mặt đất, mặt mũi tràn đầy vẻ căm ghét.
Nàng ta giơ tay lên, hai gã tùy tùng khác đi lên đỡ hắn dậy.
- Đi thôi, ta ngược lại muốn xem thử, một Diệp gia nho nhỏ sẽ phách lối đến cỡ nào.
Nói xong, mấy người cùng nhau đi về phía Diệp gia.
Mọi người nhất thời tụ tới, muốn nhìn hai bên giao phong, xem kết quả đến cùng sẽ như thế nào.
Một đoàn người Nhiếp Tiểu Duẫn rất mau tới chỗ Diệp gia, Diệp Hoàng và Diệp Long cũng chú ý tới bọn hắn.
Mấy người đứng vững, Nhiếp Tiểu Duẫn bỗng nhiên một chưởng đánh lên sau ót của tên người hầu vừa rồi.
Một chưởng này vô cùng nặng, tên tùy tùng trong nháy mắt phun ra một ngụm lớn máu tươi, co quắp ngã xuống đất.
- Này, họ Diệp, ngươi lại dám đánh thương hạ nhân của bản tiểu thư, phải bị tội gì! ?
Nhiếp Tiểu Duẫn lớn tiếng nói.
Người vây xem lập tức nổi giận.
Giá họa cho người khác ở trước mặt nhiều người như vậy, chuyện này cũng thật là quá đáng!
- Có bối cảnh là muốn làm gì thì làm sao?
- Quá khinh người, ta chưa từng thấy ai dám làm như vậy!
Đám người nghị luận ầm ĩ, tràn ngập phẫn nộ.
Bọn hắn không khỏi nhìn về phía Diệp Hoàng, đối mặt loại làm khó dễ này, nàng ấy có thể làm thế nào?
- Xem đi, đây mới là phương pháp con em đại gia tộc phách lối.
Diệp Hoàng cười một tiếng với Diệp Long, đứng dậy.
Nàng ở trên cao nhìn xuống, nhìn lên bóng người nho nhỏ trước mặt kia.
Tu vi cũng chỉ là Hóa Khí nhị trọng mà thôi, không ngờ lại có thể làm cho nhiều người tu vi mạnh hơn nàng ta, cung kính cúi đầu như vậy, có bối cảnh thật có thể muốn làm gì thì làm.
- Hắn là hạ nhân của ngươi sao?
Diệp Hoàng hỏi.
Nhiếp Tiểu Duẫn nhìn Diệp Hoàng một bộ lạnh nhạt, híp mắt nói:
- Không sai, ngươi nói làm sao bây giờ?
Diệp Hoàng cười ha ha.
- Nếu ngươi đã thừa nhận, vậy thì tốt.
Nàng chậm rãi đi xuống, nói:
- Người của ngươi cuồng vọng tự đại, nói năng lỗ mãng, mỗi lời nói, mỗi cử động đều buồn nôn đến cực điểm!
- Buồn nôn đến để tất cả tu sĩ thành Vân Tiêu ở đây, ngay cả cơm cũng không ăn được.
- Cho nên, nếu hắn đã là người của ngươi thì ngươi phải thay hắn bồi thường cho ta 100 ngàn linh thạch, xem như phí tổn thất tinh thần.