- Lần này nguy rồi, Hoàng tiên tử phải ăn thiệt thòi!
Mọi người nhao nhao cảm thấy lo lắng cho Diệp Hoàng.
Nhưng Diệp Hoàng đứng ở đối diện Lý Kỳ thì vẫn thủy chung bình tĩnh như một.
- Đắc tội!
Lý Kỳ nói xong, bảo kiếm trong nháy mắt ra khỏi vỏ.
Thân thể của hắn liên tục chớp động trên lôi đài, biến ảo ra một đạo lại một đạo hư ảnh, làm cho người ta hoa mắt!
- Đây là Đạn Ảnh Bộ, thân pháp Huyền cấp trung phẩm, không ngờ Lý Kỳ vừa lên đã vận dụng thủ đoạn mạnh như vậy!
Có người nhận ra công pháp Lý Kỳ sử dụng.
Trong đông đảo ánh mắt khiếp sợ, mấy bóng người Lý Kỳ đồng thời rút ra trường kiếm, từ bốn phương tám hướng đánh về phía Diệp Hoàng.
Hắn hình như muốn dùng một chiêu đánh bại Diệp Hoàng!
Bang!
m thanh kim loại va chạm vang lên.
Mấy hư ảnh Lý Kỳ dần dần tiêu tán, chỉ còn lại bản thể.
Nhưng công kích của hắn lại bị Diệp Hoàng vững vàng ngăn lại.
Thậm chí, Diệp Hoàng còn chưa xuất kiếm.
- Loè loẹt.
Diệp Hoàng lạnh lùng cười một tiếng.
- Vẫn chưa xong đâu!
Lý Kỳ hét lớn một tiếng, bỗng nhiên trường kiếm trong tay của hắn bộc phát ra hỏa diễm kịch liệt, ba con Hỏa Long đằng không bay lên, gầm thét phóng về phía Diệp Hoàng.
Cảnh tượng như thế này làm cho Diệp Hoàng nhớ tới lúc tu luyện ở Cửu Trọng Thiên.
Sắc trời màu tím, nhìn như nhu hòa, nhưng mỗi một tấc đều từ vô số con Thần Long thật nhỏ tạo thành.
Ba con Hỏa Long trước mắt, nếu đặt chung một chỗ với những thần long kia thì chênh lệch thật sự giống như là bọ chét với Côn Bằng.
Nàng chậm rãi đẩy ra một chưởng.
- Oanh!
m thanh to lớn vang lên trong võ đài.
Hỏa Long khinh thường thiên địa, mãnh liệt gào thét.
Nhưng trong lòng bàn tay Diệp Hoàng lại xuất hiện một đạo sương sáng thật mỏng, chặn lại tất cả hỏa diễm, vững như Thái Sơn!
Ngọn lửa nóng bỏng trong nháy mắt thôn phệ nửa bên lôi đài chỗ Lý Kỳ.
Lý Kỳ vội vàng trở lại, lui trở về.
Hỏa diễm rất nhanh bị trừ khử, quần áo trên người hắn bị đốt ra mấy lỗ thủng thật to, gương mặt tuấn tú cũng bị đốt thành từng mảnh cháy đen.
Sắc mặt Lý Kỳ tái nhợt, trong ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Tại sao gia hỏa này lại có thể mạnh như vậy!
- Xem ra, ngươi còn chưa hoàn toàn nắm giữ thanh kiếm này.
Diệp Hoàng từ tốn nói.
Vừa rồi, Hỏa Long chính là từ trên thân kiếm của Lý Kỳ bộc phát ra, đó là năng lực thuộc về bản thân linh khí.
Phẩm cấp của thanh linh kiếm này ít nhất là Huyền cấp thượng phẩm!
Diệp Hoàng nhìn kiếm trong tay một chút, thanh kiếm này vốn là Huyền cấp cực phẩm.
Chỉ nhưng đoạn thời gian trước, Diệp Tùy Phong đã lấy nó đi tiện tay tế luyện.
Hiện tại, nó đã là một thanh bảo kiếm Thiên cấp cực phẩm chân chính.
- Diệp Hoàng, ngươi không cần quá đắc ý!
Lý Kỳ xóa đi vết cháy trên mặt, tức giận nói.
Bị đánh lui không sao, nhưng nữ tử còn nhỏ hơn mình này không ngờ lại chỉ trỏ đối với mình tu luyện, đây là chuyện hắn không thể nào chấp nhận được.
- Vậy ngươi thêm chút sức đi.
Diệp Hoàng lạnh nhạt nói.
Trong lòng Lý Kỳ lập tức giận giữ.
- Đây chính là ngươi nói!
Hắn nắm chặt trường kiếm, lần nữa sử dụng Đạn Ảnh Bộ.
Lần này, hư ảnh trên sân càng nhiều hơn, động tác của bọn hắn như một, rất khó phân biệt!
- Vạn Trọng Kiếm Lâm!
Tất cả Lý Kỳ đồng thời hét lớn.
Trong nháy mắt, trong võ đài, vô số kiếm quang lạnh lẽo bao phủ quanh người Diệp Hoàng.
Ánh kiếm lít nha lít nhít làm cho cho người ta nhịn không được tê cả da đầu!
- Lại là một môn kiếm pháp Huyền cấp thượng phẩm, Đạn Ảnh Bộ kết hợp với Vạn Trọng Kiếm Lâm, có thể huyễn hóa ra mấy trăm ngàn đạo kiếm quang, đan vào một chỗ.
- Hắn rõ ràng đến có chuẩn bị, ta không cách nào tưởng tượng được, Diệp Hoàng sẽ ngăn cản một chiêu này như thế nào!
Biểu cảm các khán giả ngồi trên khán đài tràn đầy lo lắng, cảm thấy lo lắng thay cho Diệp Hoàng.
Nhưng Diệp Hoàng vẫn như cũ mặt không đổi sắc.
Mặc dù nàng chỉ tu luyện ở Cửu Trọng Thiên trong một tháng ngắn ngủi, nhưng nàng tiếp xúc chính là Hủy Diệt Chi Ý cấp bậc Thiên Đạo!
Trước mắt, những kiếm quang này đối với nàng thật sự là không đáng giá nhắc tới.
Một tay huy động vỏ kiếm, Diệp Hoàng chuẩn xác tìm ra tất cả kiếm quang chân thực, đón đỡ từng cái.
- Quá yếu.
- Cha ta nói không sai, các ngươi thật quá yếu.
Vừa ngăn cản công kích của Lý Kỳ, Diệp Hoàng vừa nói.
Lý Kỳ càng thêm giận dữ, sử xuất toàn bộ lực lượng của mình, muốn công phá thế thủ của Diệp Hoàng. Nhưng, đều là phí công thôi.
- Thôi được rồi.
- Vẫn là kết thúc nhanh lên.
Diệp Hoàng nói xong, trường kiếm trong tay lần đầu tiên rút ra, chém ngang mà ra.
Chỉ một thoáng, mấy chục ngàn đạo kiếm quang tràn ngập khắp lôi đài, đồng thời biến mất không thấy gì nữa.
Bóng người Lý Kỳ cũng giống như diều đứt dây, bay rớt ra ngoài.
Máu tươi vãi đầy mặt đất.
- Lý Kỳ ca ca!
Lý Tình Nhi lên tiếng kinh hô.
- Kỳ nhi!
Trên đài, Lý Lưu Tô cũng đã mất đi nụ cười luôn treo trên mặt.
Diệp Hoàng chậm rãi thu lại trường kiếm vào bao.
Trận so tài này, nàng chỉ xuất một kiếm.
Với lại… Từ đầu đến cuối, nàng đều không hề rời khỏi vị trí ban đầu nửa bước.