Treo Máy Ngàn Tỷ Năm, Ta Còn Có Tiền Hơn Thiên Đạo
Chương 95: Diệp Ma Đầu Ra Sân
Diệp Tùy Phong cũng lười để ý đến hắn.
- Kẻ yếu mới ẩn nhẫn, có gan thì tới đánh với Lão Tử nha ~ Ta cam đoan chỉ dùng thực lực cảnh giới Độ Kiếp.
Hắn đưa ánh mắt một lần nữa nhìn về phía lôi đài.
Diệp Khiêm giết chết Lý Sanh Ca, trong đấu trường nhấc lên một trận cao trào không nhỏ.
Đây chính là vị thiên kiêu thứ nhất ngã xuống nha!
Tất cả mọi người là người tu luyện, đều là người tràn đầy nhiệt huyết, loại chiến đấu này mới có giá trị để bọn hắn quan sát.
Cho dù xem không hiểu quá trình chiến đấu là cái gì...
- Diệp Khiêm đối chiến Lý Sanh Ca, Diệp Khiêm thắng!
Cốc Vạn Tâm tuyên bố kết quả của cuộc chiến đấu này.
Về phần Đường gia sau khi trông thấy Diệp Khiêm quỷ dị và hung tàn như vậy, mấy người còn lại Đường gia, nào dám ứng chiến?
Thế là lại lựa chọn bỏ quyền nhận thua, nghênh đón một trận bàn tán của đám người.
Tiếp đó, chính là người cuối cùng của Diệp gia.
- Chúng ta cùng hoan nghênh, Diệp Hiểu Hiểu!
Theo tiếng vỗ tay nhiệt liệt, một bóng dáng nhảy lên lôi đài.
Nàng với dáng vẻ thấp bé, một mái tóc dài màu đỏ, dài đến dưới chân.
Theo thân thể nhún nhảy một cái, trên dưới lắc lư, rất là đáng yêu.
Tại trong miệng nàng, còn nhai nuốt lấy simgum, có thể thổi lên thành bong bóng màu sắc rực rỡ.
- Đây chính là một đứa bé mà!
Có người nói.
Người bên cạnh, dùng ánh mắt cực độ khinh bỉ nhìn về phía hắn.
- Bốn người trước đó của Diệp gia, còn chưa dạy cho ngươi được một bài học sao? Người xuất chiến của bọn hắn, làm sao lại yếu đến thế?
Mọi người nhao nhao chờ mong, nhìn vào đứa bé gái vô cùng đáng yêu, đến tột cùng sẽ có bản lĩnh gì.
Diệp Hiểu Hiểu đi đến bên người Cốc Vạn Tâm, hì hì cười một tiếng:
- Cốc tỷ tỷ, ngươi hôm nay thật xinh đẹp, lại trắng vừa tròn.
Cốc Vạn Tâm cúi đầu nhìn mình một chút, cười xấu hổ cười:
- Đa tạ khích lệ, trang phục thịnh hội thôi. Ngươi muốn dựa theo quy tắc bình thường, hay khiêu chiến những người khác?
Nàng vội vàng dời chủ đề.
- Đương nhiên cũng là khiêu chiến rồi!
Diệp Hiểu Hiểu nói xong, mắt to đảo một vòng, nhìn về phía người còn lại cuối cùng của Lý gia, Lý Nhiên.
Ngay lập tức, trong lòng Lý Nhiên nhảy lên một cái, kết quả của bốn vị đi lên của gia tộc bọn họ đều chẳng ra sao cả!
Nhưng con mắt của Diệp Hiểu Hiểu lóe lên, cuối cùng dừng lại trên người một vị khác của Đường gia.
Trong nháy mắt, Lý Nhiên nhẹ nhàng thở ra.
- Chính là ngươi, Đường Doanh Doanh.
Diệp Hiểu Hiểu lựa chọn người khiêu chiến của mình.
Đường Doanh Doanh ngẩn người, sau đó hừ một tiếng, lắc lắc thân thể nở nang đi tới.
- Hai người, bắt đầu chiến đấu!
- A? Ngươi làm sao lại thay quần áo rồi?
Đường Doanh Doanh vừa mới chuẩn bị tiến công, Diệp Hiểu Hiểu bỗng nhiên nói.
Nàng ta ngẩn người, sau đó trông thấy áo lót trong tay Diệp Hiểu Hiểu, ngay lập tức xấu hổ lên.
- Ngươi làm sao...? Ta nhớ ra rồi, chuyện lần trước ở Túy Mộng hội, chính là ngươi làm!
Đường Doanh Doanh lập tức hiểu ra, tức giận mắng.
Chuyện nàng ta bị lộ cơ thể ở hội Túy Mộng, khiến thể diện nàng ta mất hết.
- Đúng nha, ngươi muốn làm sao cám ơn ta?
Diệp Hiểu Hiểu trực tiếp dùng sức ném áo lót về phía khán đài, gây nên một trận tranh đoạt của vài nhân vật đáng sợ.
- Ta giết ngươi!
Trong nháy mắt Đường Doanh Doanh bị lửa giận xông lên tận đầu, rút ra trường kiếm, nhanh chóng vọt tới.
- Hì hì.
Một vòng sáng màu lam, xuất hiện dưới chân Diệp Hiểu Hiểu.
Trường kiếm trảm vào không khí.
- Ta ở đây này.
Giọng nói của Diệp Hiểu Hiểu xuất hiện ở phía sau Đường Doanh Doanh.
Mà trong tay nàng, lại xuất hiện một kiện áo lót màu hồng.
- Trả lại cho ta!
Đường Doanh Doanh vội vàng vọt tới, lại nhìn xuống ngực, mình ở trước mặt mấy chục ngàn người, phần đồi núi lại lộ liễu ra như thế!
Nhưng tia sáng màu xanh dương hiện lên, nàng ta lại vồ hụt.
- Văn thúc, đây lại là thủ đoạn gì?
Mễ Phong của thành Hắc Thạch, sắc mặt ngạc nhiên, hỏi.
Nam nhân trung niên bên cạnh, mặt mũi tràn đầy xấu hổ.
Hắn là người hộ đạo của Mễ Phong, lần này ra ngoài du lịch, chủ yếu phụ trách an toàn của hắn, còn có chỉ đạo bên trên tu vi.
So tài thành Vân Tiêu chính là một lần cơ hội rất tốt chỉ điểm.
Có thể nhìn đám thiên tài ở thành Vân Tiêu đều làm sao chiến đấu.
Nhưng lần này, quá tà dị!
Đầu tiên là xuất hiện một Diệp Hoàng, động đều không động, chính là nghiền ép tại chỗ. Ngoại trừ một câu mạnh, căn bản không lời nào giải thích tốt.
Diệp Long với Diệp Cầm Dao còn tốt, vừa rồi Diệp Khiêm, lại dùng thủ đoạn quỷ dị.
Hắn căn bản không hiểu được, Diệp Khiêm sử dụng chính là loại hình công pháp nào.
Mà bây giờ Diệp Hiểu Hiểu, càng thêm kỳ lạ.
Phương thức hành động của nàng, tựa như Cánh Cửa Hư Không.
Nhưng loại đại thần thông kia, làm sao có thể là một tiểu nữ oa cảnh giới Hóa Khí, có thể sử dụng ra?
- Ta... Còn đang xác nhận.
Nam nhân trung niên nói.
- Văn thúc, ngươi không phải nói với ta mình dưới cấp bậc Kim Đan không gì không biết?
Mễ Phong nghi ngờ nhìn hắn một chút.
Khóe mắt của nam nhân trung niên run rẩy.
- Tiểu tử thúi, trên đời không hiếm chuyện lạ!
Hắn lại nói tiếp, lại đưa ánh mắt nhìn về phía trên lôi đài.
Chương trước
Chương sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc
A/D để lùi/sang chương.